Giữa đại viện của Tư Mã phủ là một mảnh vắng ngắt, nếu không có vết máu và thi thể trên măt đất thì ai có thể nghĩ đây từng là nơi giống như địa ngục trần gian.
Trên bầu trời những đám mây âm u tràn ngập, gió thét gào, những giọt mưa rơi rơi như những giọt nước mắt của ai đó.
Dưới sát ý bức người của Nhạc Phàm, bộ dáng đoan trang lúc trước của Kiều thị đã biến mất, vẻ mặt hoảng sợ trả lời: " Ta... ta đã lừa mọi người, nhưng ta không định làm thế... Ngày ấy sự việc bị phát giác, Phương Tu bị trọng thương, lúc ấy bỗng nhiên có một người áo đen xuất hiện một đao giết huynh ấy, hắn muốn ta phối hợp tung ra lời đồn hãm hại ngươi, nếu không sẽ đem mọi việc công bố ra bên ngoài…. cho nên ta đành phải nói dối… còn… còn thiên ki chi độc cũng là hắn đưa cho ta, ta cũng không nghĩ, ta không nghĩ là…"
Nói dối! Thật buồn cười..... Hôm nay bao nhiêu việc đã xảy ra, đã chết bao nhiêu người như vậy, cũng chỉ vì một người, một lời nói dối sao, hay là một âm mưu! Nguyên nhân như thế làm sao mọi người có thể chấp nhận được?
Người chết đã ra đi, họ nằm trên mặt đất không còn cảm giác gì, nhưng những người may mắn còn sống thì sao, ba vị Cái Bang trưởng lão bị trọng thương thì sao? Bọn họ sẽ nghĩ gì? Họ sẽ phẫn hận tự trách, hay theo lý trí mà tha thứ, hay là khắc hận vào lòng? Cho dù bọn họ hối hận đi nữa, hết thảy đều đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441302/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.