Vạn Nhã Nhi lịm đi, Tư Mã Như vội tiến lên bắt mạch cho nàng…
Một lát sau, Tư Mã Như trầm giọng nói: "Nhã Nhi cô nương thật tinh thông y thuật, vừa rồi đã đem phần lớn độc tố phong bế lại. Bất quá, thiên ki chi độc đã nhập thể, nếu không có giải dược…"
"Không có giải dược thì thế nào?" Phó Suất nhíu mày, trong lòng còn có một tia hi vọng.
Tư Mã Như do dự một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Nếu không có giải dược, không thể sống quá ba ngày!"
"Nếu không có giải dược, không thể sống quá ba ngày!"
Trong lòng Vạn Nhã Nhi nổi lên một trận đau thương, thầm nghĩ: "Ông nội từng nói qua, vạn vật trên thế gian tương sinh tương khắc, nhưng có một số độc không cách nào giải được, mà thiên ki kỳ độc là một trong số đó.
Như thế xem ra… Ài! Chỉ ba ngày thôi sao? Ông trời sao lại đối xử với ta như thế? Thời gian ba ngày quá ngắn, đại ca có thể tìm được ta sao? Ta chết đi, đại ca sống một mình thì phải làm sao bây giờ? Ta bây giờ sợ nhất là mình chết đi... thật sự rất sợ!"
"Muội tử!" Nhan Nguyệt Nhi ngơ ngác ôm Vạn Nhã Nhi, tràn đầy bi thương. Nàng trước kia là người của Thiên Tà tông, tự nhiên cũng biết đạo lý thiên ki nhập thể, không có thuốc nào có thể cứu được.
Trong mắt Phó Suất hiện lên tia sát ý, chỉ kiếm về phía lão phu nhân nói: "Giao giải dược ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!"
"Hừ hừ hừ…" Tạ lão phu nhân trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441296/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.