Mặt trời đã lặn từng cơn gió mát nhẹ thổi, sông nhỏ chảy về hướng đông. Trên bờ cây cỏ xanh tốt, làm bạn lâu dài với trời đất.
Sông nhỏ xanh biếc một dải, một già một trẻ nhàn nhã đi câu. Khung cảnh hài hòa như thế, giữa loạn thế bây giờ, ở giữa thế gian trần tục thật là khó gặp.
"Ông nội! Con cá sao còn chưa lên, có phải nó đã ăn no rồi?" thanh âm non nớt của đứa bé hỏi lão tẩu.
Lão tẩu nghe vậy mỉm cười, vuốt chòm râu bạc nói: "Con cá ăn no xong, cũng nghỉ ngơi một chút mới có thể ăn mồi của cháu, cho nên, cháu cần phải kiên nhẫn chờ đợi"
"A, cháu biết rồi, ông nội…" đứa bé nắm lấy cần câu, chăm chú nhìn mặt nước, trong mắt tràn đầy chờ mong.
"Cá nhỏ ơi, cá nhỏ, ngươi ăn đi ….nhanh lên một chút đến ăn đi…" Đợi một chút không có con cá nào cắn câu, hài đồng đã có chút ngồi không yên.
Cần câu vì vậy không ngừng được nhấc lên.
"Dát… dát…" phảng phất như nghe được tiếng thỉnh cầu của đứa bé, cần câu đã lay động.
"Ông nội, ông nội, con cá mắc câu rồi, ha ha…" đứa bé mừng rỡ, vội vàng la hét, tay chân luống cuống, chẳng biết nên làm thế nào.
Lão tẩu thấy thế, cười nói: "Tiểu cẩu này quả nhiên là lợi hại! Nhanh lui về phía sau, thu lại dây câu…"
Đứa bé theo lời mà làm, lôi cần câu không ngừng lùi về phía sau, mặc kệ nó dùng sức thế nào, cần câu vẫn không chút thay đổi.
"Ách! Sao lại thế này?" lão tẩu buông cần câu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441255/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.