"Lý… Nhạc… Phàm…" Viên Hải gầm lên, khuôn mặt dữ tợn nhìn Nhạc Phàm: "Bổn tọa vừa phục "Tiên đan", trong hai canh giờ, công lực sẽ tăng lên gấp ba lần… lần này xem ngươi làm sao chạy thoát! Bổn tọa không chém ngươi ra làm vạn đoạn ,thề không làm người!"
"Hô… hô…"
"Ai muốn giết ta… thì phải chết…" Nhạc Phàm cố gắng điều hòa hơi thở, thở gấp nói: "Ngươi vừa mới dùng chính là "Tụ Thần Đan!" Đó là thuốc cấm kỵ của giang hồ… tăng công lực, tăng sát tính… không nghĩ rằng ngươi bất chấp tất cả, sử dụng cấm dược. Có lẽ trong thế giới của các ngươi không có cái gì là không được cả, chỉ có mạnh hiếp yếu. Ta vì thân nhân của mình mà phải sống, nhưng các người thì không biết mình vì cái gì mà sống. Thật là buồn cười, đáng thương… Ha ha…"
"Tụ Thần Đan" là Nhạc Phàm nghe Vạn tiên sinh nhắc tới, sự thần kỳ của loại thuốc này là trong một thời gian ngắn giúp gia tăng công lực lên mấy lần, nhưng tác dụng của nó không dài. Sau khi hết dược lực, sẽ làm kinh mạch cơ thể bị thương không thể khôi phục, hơn nữa dùngđan dược này cuồng tính đại phát tác, thành hiếu sát. Cho nên trên giang hồ, những ai dùng đan dược này đều là công địch của võ lâm, nên được gọi là cấm dược.
Viên Hải thần sắc trầm trọng, giận dữ hét lên: "Lý Nhạc Phàm… Ta bắt ngươi phải chết! Chết đi…"
Một tiếng bạo khởi, Viên Hải trong tay áo phải dấu đoản kiếm, nhằm thẳng về phía Nhạc Phàm đang thở dốc…
"Hừ!" Nhạc Phàm hừ lạnh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441253/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.