- "Ngươi nhận ra ta chứ?"
Từ sư gia ngã sấp trên mặt đất, lồm cồm bò dậy thấy Nhạc Phàm hỏi, hắn giả bộ nghiêm giọng đáp: "A, các hạ là ai, sao ta có nhớ vậy? Nhưng nhà ngươi dám làm loạn nha môn, lại còn đả thương quan dịch, thật là coi thường Vương pháp mà"
- "Tốt, tốt lắm" Nhạc Phàm gật nhẹ đầu tỏ vẻ tán dương hắn.
Nghe Nhạc Phàm tán dương mình, Từ sư gia không những không vui mừng mà ngược lại, trong lòng bỗng cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Thấy Nhạc Phàm tiến lại gần, Từ sư gia bao nhiêu hào khí ban đầu bay sạch, giọng run run nói: "Ngươi...ngươi định làm gì. Nơi này là nha môn...chẳng lẽ ngươi lại muốn vào ngục thêm lần nữa?"
Nhạc Phàm không dừng bước, chậm rãi đi tới. Mỗi bước chân của hắn giờ đây phảng phất như một cước vào lòng của Từ sư gia.
Đến trước mặt Từ sư gia, Nhạc Phàm dừng bước. Hắn nhẹ nhàng nói: "Nói như vậy, bây giờ chắc ngươi đã nhớ ra ta nhỉ"
Từ sư gia biết mình đã lỡ miệng, muốn thu lại lời nói cũng đã muộn đành đánh liều gật gật đầu.
Nhạc Phàm tiếp tục :"Ta không có nghĩ sẽ nghe thêm lời giả dối. Ta muốn biết chân tướng của việc Lưu Thủy thôn bị hủy ra sao!".
- "Lưu Thủy thôn là bị sơn tặc...A..a" Từ sư gia chưa có nói hết câu đã kêu thảm một tiếng.
Nhạc Phàm nghe thấy cùng một đáp án đã không còn giữ kiên nhẫn được nữa đã ra tay. Hắn sử dụng cấm thuật "Tiệt mạch", một thủ pháp trong Y kinh, tạm thời cắt đứt tâm mạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441217/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.