"Sát..." Nhạc Phàm xông vào quân địch, song thủ nắm chặt đao, tận lực chém giết. Lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý niệm là còn sống thì còn chiến đấu...
Một canh giờ trôi qua, hai mắt Nhạc Phàm không còn đỏ nữa, nhưng đôi tay hắn lại trở nên nặng nề. Thử tưởng tượng xem, suốt một canh giờ, một người thường cho dù chỉ đơn giản múa đao cũng mệt gần chết, chứ đừng nói đến chuyện trên chiến trường chiến đấu không ngừng nghỉ.
Lúc này tù nhân Tử Dịch Doanh đã tử thương quá nửa. Nhìn xung quanh toàn là địch nhân, Nhạc Phàm trong lòng cảm thấy vô lực, đột nhiến hối hận bản thân nhất thời phấn khích đã tiến quá sâu vào đội ngũ kẻ địch. Mặc dù thể lực bản thân có khôi phục rất nhanh nhưng dù sao cũng không thể tiêu phí một cách vô hạn được. Hơn nữa cũng phải ngăn cản địch nhân công kích từ bốn phía, so với bình thường thì khó khăn hơn không biết bao nhiêu.
"Cứ như thế này, cho dù không bị giết chết thì cũng kiệt sức mà chết..." Trong vòng nguy hiểm, ánh mắt Nhạc Phàm chợt lóe sáng, đột nhiên nhớ tới đao pháp.
Có lẽ chỉ có người có kinh nghiệm chiến trận mới biết, công phu trên giang hồ ở nơi đây căn bản không có một cơ hội phát huy. Bởi vì đứng trên chiến trường sát cơ luôn đến từ mọi phía, việc chém giết ngay trước mắt, làm sao có được cơ hội mà tạm nghỉ. Nhưng Nhạc Phàm lại cho rằng, chỉ cần hữu dụng với bản thân vẫn là rất tốt, cho nên mới có chuyện Tân Cầm Nã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441184/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.