Mỗi lần Nhạc Phàm dùng đao ngăn cản tên bắn tới, tướng lĩnh hai bên lại thấy chấn động. Họ chỉ có duy nhất một kiểu phản ứng, đó chính là "bất khả thi". Vừa rồi đám người bên Dư Lương thấy Nhạc Phàm trúng vài mũi tên đều nghĩ là hắn sẽ phải ngã xuống, trong lòng đều đang than thầm, một mãnh tướng nữa lại chết dưới loạn tiễn, còn bên Thiếu tướng quân lại âm thầm thở dài. Nhưng bọn họ lại không thể nào ngờ, Nhạc Phàm đã trúng tên, không những không ngã xuống mà còn ngăn cản được tên bắn tới. Kết quả quỷ dị như thế làm bọn họ trong lòng có chút không thể thừa nhận, mỗi người đều há hốc mồm nhìn thẳng về phía trước. Bởi vì Nhạc Phàm thu hút phần lớn cung thủ cho nên áp lực lên các tử tù khác giảm đi không ít. Do đó họ liền nhanh chóng tiến lên, trong chốc lát phần lớn tử tù đã tiến đến sát tường thành, bắt đầu tấn công... Trên tường thành, Thiếu tướng quân có vẻ bó tay, kéo quân sư đứng bên cạnh hỏi: "Quân sư, địch nhân giờ đây đã tấn công đến, ngươi nói phải làm thế nào bây giờ?" Quân sư nhíu mày, trong lòng khinh bỉ nói: "Tiểu tử này đúng là tên vô dụng không thể giúp nổi mà. Gặp có chút chuyện mà cũng hoảng loạn thế này, vậy mà Sa vương cũng sủng ái hắn nữa". Trong lòng mặc dù xem thường, nhưng vẻ mặt hắn vẫn cung kính nói: "Thiếu tướng quân không cần lo lắng, cho dù bọn chúng có đến chúng ta cũng có thể chống đỡ nổi". Đúng như quân sư nói, bọn tù nhân đang leo lên tường thành, đối mặt với sự công kích của đao thủ, vũ khí trong tay bị chém gãy thành hai đoạn, căn bản không thể hoàn thủ được. "Không tốt rồi! Không tốt rồi!" Có tiếng kêu la đột nhiên truyền lại, một tiểu tốt chạy đến nói: "Bẩm Thiếu tướng quân, quân sư! Đại sự không tốt rồi, lương khố trong Sa thành đã cháy rồi". "Cái gì?" Thiếu tướng quân và quân sư nghe tiểu tốt bẩm báo lập tức kinh hãi. Thiếu tướng quân thở hổn hển nói: "Ta không phải đã sai người bảo vệ lương khố rồi mà? Sao lại bị đốt cháy chứ?" Tiểu tốt liền giải thích: "Có một đám hắc y nhân mang theo lửa liều chết xông đến lương khố. Các huynh đệ canh gác đã không ngừng ngăn chặn, cho nên..." "Tốt, hiện tại không nói nữa, vấn đề đó để sau!" Quân sư ngắt lời, rồi với tiểu tốt: "Ngươi giờ gọi người toàn lực cứu hỏa, viện quân sẽ đến nhanh thôi. Rồi truyền lệnh ta xuống, điều phái nhân thủ, tăng cường phòng bị hậu phương". Nói xong hắn liền lấy trong người ra một lệnh bài đưa cho tên tiểu tốt. "Dạ, quân sư!" Tiểu tốt lĩnh chỉ liền lập tức li khai. Thiếu tướng quân nói: "Hậu phương bị cháy, cho dù viện quân có tới tổn thất như thế cũng là quá nặng nề. Quân sư ngươi xem hiện tại phải làm thế nào, bọn tử tù đó xem ra cũng rất cường hãn đó". Quân sư nhíu mày, tức giận hừ một tiếng: "Mạc Chinh quả thật khi người thái quá. Người đâu!" "Dạ, quân sư!" Một tiểu tốt liền chạy đến. "Đổ dầu hỏa xuống cho ta, để ta xem bọn chúng lên bằng cách nào!" Quân sư hung ác ra lệnh. "Tuân lệnh!" Một đám hắc y tù nhân đang leo lên tường thành, mắt thấy sắp lên đến nơi, trong lòng trở nên có chút kích động, liền hô lớn múa đao. Nhưng đột nhiên phía trên "Ào!" một tiếng rồi có nước đổ xuống, khiến bọn họ trong lòng sững sờ. Nhưng bọn họ tựa như đã đánh mất lý trí, liều mạng tiếp tục leo lên. "Phóng hỏa!" Một tiếng ra lệnh rồi vô số ngọn lửa từ tường thành ném xuống. Trong chốc lát, cả vùng cổng thành đều ngập tràn trong lửa. Dưới tường thành là một biển lửa, hiện tại có thể dùng từ "địa ngục lửa" mà hình dung cũng không quá đáng. Vô số tiếng than khóc tuyệt vọng. Có tù nhân toàn thân bốc cháy cứ leo lên thành, nhưng leo được một vài bước thì cũng bị chết cháy. Tình cảnh như thế khiến người ta cảm thấy kinh khiếp hãi hùng. Đứng từ xa, Dư Lương thấy mọi sự phát sinh dưới tường thành. Hắn không nhịn được cười to nói: "Xem ra Trầm Thiên Sách phải dùng đến hỏa khí rồi. Ha ha..." Một lúc sau, Dư Lương hạ lệnh: "Đánh trống lui binh". "Tùng... tùng... tùng..." Tiếng trống vang lên, tất cả tử tù đều như được giải thoát, tức tốc quay trở lại. Hàng ngàn tử tù thảm bại không chịu nổi nghe thấy lập tức rút lui, tốc độ so với việc công thành nhanh hơn không biết bao nhiêu... Nhạc Phàm dưới đám mưa tên trong lòng yên tĩnh, lúc này hắn đã quên mất chiến tranh, quên mất địch nhân, quên hết mọi sự, trong mắt chỉ có đao. Động tác rất thuần thục, khiến chiêu thức của hắn càng ngày càng mượt mà, tên bay đầy trời nhưng cũng không thể xuyên qua đao ảnh một chút nào. Nhạc Phàm biết bản thân cuối cùng cũng thành công. Quá kích động, hắn đang muốn tiếp túc thử nghiệm, nhưng ý niệm trong đầu nảy sinh, một tiếng trống đánh đã khiến hắn tỉnh lại. Thấy trước mặt dưới tường thành là một biển lửa, Nhạc Phàm liền chấn động. Cảnh tượng đổ máu tàn nhẫn như thế lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Vô số tiếng kêu tuyệt vọng đập vào tai hắn, khiến hắn có cảm giác thật tàn nhẫn. "Chẳng lẽ đây đúng là chiến tranh à? Sinh mạng rẻ mạt như vậy à?" Nhưng không ai trả lời hắn. Nhạc Phàm lúc này thấy tên bắn tới như mưa, chỉ có thể vừa chặn vừa lùi lại. Bất quá hắn lại thấy việc tiến lên có vẻ dễ dàng hơn nhiều... ............... Tử Dịch Doanh đóng cách Sa thành hơn năm mươi dặm, nơi đây hoàn toàn không có hàng rào che chắn gì cả, để cho gió cát mặc nhiên thổi vào. Bất quá ngược lại với chiến trường, nơi đây an nhàn hơn nhiều. Đêm xuống, Nhạc Phàm trở về doanh trại, bắt đầu cẩn thận xử lý các vết thương của bản thân. Rút ra hơn mười mũi tên cắm trên người, hắn chỉ cảm thấy một chút đau đớn. Miệng vết thương khép lại rất nhanh, chỉ lưu lại trên người hắn những vết sẹo khiến người khác nhìn thấy phải kinh sợ. Ngay lúc hắn chuẩn bị tu luyện, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến. Nhạc Phàm hai mắt mở to, không cần nhìn cũng biết Đông Vũ đang đến. Do đó hắn không tu luyện nữa, ngồi đợi y tiến vào. Quả nhiên, Đông Vũ đi vào người đầy bụi đất, khuôn mặt cũng đầy bụi đất. Thấy Nhạc Phàm đang ngồi trên mặt đất, câu đầu tiên hắn liền nói: "Ngươi đúng vẫn chưa chết?" Ngữ khí có vẻ kinh ngạc, và cũng có phần hưng phấn. Nhạc Phàm thấy Đông Vũ biểu tình mơ mơ hồ hồ, không nhịn được liền cười. Đây là lần đầu tiên từ khi vào Tử Dịch Doanh hắn cười, khiến nỗi lòng trầm lặng của hắn trở nên có chút vui lên. "Huynh nghĩ là ta chết ư?" Nhạc Phàm kiêu ngạo hỏi lại. Tỉnh người lại, Đông Vũ vỗ vai Nhạc Phàm cười nói: "Đương nhiên không phải, ta cũng biết tiểu tử ngươi không dễ chết. Nghe tin tức của ngươi ta lập tức chạy đến". Y ngồi xuống nói tiếp: "Lần đầu tiên ra trận cảm giác như thế nào?" Nhạc Phàm vẻ mặt biến đổi, nhíu mày nói: "Trên chiến trường, nhân mạng đúng là quá thấp hèn, sinh mệnh lại còn rẻ mạt hơn nữa!" Đông Vũ run người, chua chát nói: "Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sổ cẩu! Sinh mệnh của ai chẳng thấp hèn! Chỉ là so ra, có những người có cuộc sống quá ư là tốt đẹp thôi". Nói xong hắn nghiến răng, trong mắt tràn đầy vẻ giận dữ. Nhạc Phàm thấy thế cũng không nói gì, hắn cũng hiểu rõ... Đông Vũ đột nhiên hỏi: "Ngươi có giác ngộ ra chưa?" Nhạc Phàm giật mình, lắc đầu nói: "Ta chưa muốn giết người". "Hừ! Ngươi không giết người thì chúng sẽ tha ngươi ư? Không giết người không chứng tỏ là ngươi đúng, mà giết người cũng không chứng tỏ là ngươi sai. Bởi vì giết người, không cần biết lý do gì, duy nhất chỉ có lý do là "phải giết". Chỉ cần ngươi có ý muốn giết người, ngươi sẽ không cảm thấy khó khăn nữa". Nhạc Phàm nói: "Cái gì là ý muốn giết người?" Đông Vũ ngữ khí lạnh lùng: "Thiên hạ vạn vật đều có thể giết được!" Trong lời nói tràn đầy sát khí, tựa như bao phủ cả doanh trướng. Nhạc Phàm chấn động toàn thân, miệng lẩm bẩm nói: "Thiên hạ vạn vật đều có thể giết được..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]