Trong căn phòng nhỏ, Vương Tống đột nhiên hỏi: "Theo như ngươi nói, đúng là hiện giờ không còn tin tức gì về dư đảng phải không?" Ngữ khí cực kì băng lãnh khiến cho người ta cảm thấy toàn thân sợ hãi.
Đầu lĩnh liền dập đầu xuống đất nói: "Dạ phải, sau khi tên thợ săn đó chết thì những tên khác đều mất dấu vết".
"Hừ!" Vương Tống đại nộ. "Ba!" một tiếng, thủ chưởng dùng lực đập xuống bàn một cái. Chỉ nghe "Rắc!", cả cái bàn liền tan vỡ thành nhiều mảnh trên mặt đất. Nội lực thâm hậu như thế, tuyệt không phải cao thủ bình thường có thể làm được. Xem ra vị Tống công tử này đúng là cao thủ. Đầu lĩnh thân người chợt khẽ run, một câu cũng không dám nói.
Như là đã phát tiết hết nộ khí, Vương Tống ngữ khí thay đổi, lạnh nhạt nói: "Vốn là ngươi đáng tội chết..." Nghe nói thế đầu lĩnh trong lòng cảm thấy căng thẳng. "Nhưng ta niệm tình ngươi theo ta đã nhiều năm, hơn nữa lúc này cũng là người ta cần, cho nên ta tạm thời tha cho ngươi một mạng, cho ngươi có cơ hội *** công chuộc tội..."
Nghe câu này, đầu lĩnh cũng yên tâm một chút, vẻ mặt cảm kích vô cùng, liền bái tạ nói: "Tạ ơn công tử tha tội cho tiểu nhân, tiểu nhân thề sẽ trung thành với công tử cho đến chết".
Vương Tống danh phận cao quý, từ nhỏ đã học tập việc cai quản kẻ khác. Hiện tại hắn tự nhiên đã thành thục chuyện này, ban ân huệ mới thể hiện đạo làm vua. Thấy biểu tình của thuộc hạ, Vương Tống hài lòng gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien/1441173/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.