" Đinh…"
Trên buổi tiệc, tiếng chén rượu giao nhau, gương mặt cười vui.
Ngày thứ hai, Tương Khổng Minh an bày người bàn bạc cùng Khải Tát sứ giả những công việc giữa hai nước.
Về phần Hứa Hải Phong cùng hắn, lại lo việc thiết yến khoản đãi sứ giả của các tộc thảo nguyên.
Rượu qua ba vòng, Mộ Dung Trất đứng thẳng lên, hướng Hứa Hải Phong kính một chén rượu, nói: " Hứa tướng quân, chiến lợi phẩm của Tây Kinh thành đã thanh điểm xong. Hôm nay chúng ta đến đây, đã đem sáu vạn tù binh Hung Nô cùng phân nửa số tài vật mang đến, thỉnh tướng quân cười nạp."
" Nga?" Mắt Hứa Hải Phong nhìn Tương Khổng Minh, đã thấy trong mắt của hắn cũng là một tia mê hoặc.
Làm công thần lớn nhất khi diệt vong Hung Nô, thu được một chút tù binh cùng tài vật cũng không kỳ quái, nhưng các tộc thảo nguyên không ngờ lại thoáng chốc cống hiến ra nhiều tài vật như vậy, mới thật sự làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng.
Hai người bọn họ chỉ thoáng trầm ngâm, lập tức rõ ràng, những người này có việc cầu mà đến.
" Được, Mộ Dung tộc trưởng, thịnh tình của các tộc thảo nguyên như thế, bổn tướng quân thu nhận thật thẹn, mời ngươi thay ta hướng các vị tộc trưởng đa tạ." Hứa Hải Phong cười, giả bộ làm như không hề có cảm giác, nhàn nhạt nói.
" Làm gì có, những chiến lợi phẩm này là của quý quân mà." Mộ Dung Trất cung kính nói.
" Đúng vậy, trong cuộc đại chiến thảo phạt Hung Nô, quân đội quý quốc kiêu dũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien-phach-huyet/1441121/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.