" Trình Anh Đào." " Ha ha…" Hứa Hải Phong cất tiếng cười to, thanh âm của hắn tràn ngập vẻ vui mừng cực độ: " Trình gia sao? Hẳn đúng là bọn hắn." Lưu Tuấn Thư thở một hơi, đang muốn mở miệng, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của Nhị Hổ, trong lòng vừa động, lập tức ngậm miệng lại. Quả nhiên, qua thêm vài giây, Nhị Hổ cũng không còn nhịn được, hắn cao giọng nói: " Chủ công, Lưu Chính Đình là do Trình gia đưa tới, là tai họa bọn họ muốn đưa tới cho ngài, bọn họ hẳn là phải mong người này còn sống, như thế nào ngược lại sẽ xuất thủ ám sát?" Hứa Hải Phong thở dài, hắn đứng lên, đi tới trước người Nhị Hổ, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: " Chính trị, thứ này rất kỳ diệu, bằng hữu hôm qua có lẽ chính là địch nhân hôm nay của ngươi, đồng dạng…" Hắn mỉm cười, trong vẻ tươi cười mang theo sự cảm khái ý vị thâm trường: " Đồng dạng, địch nhân hôm nay, có lẽ sẽ là bằng hữu của ngươi ngày mai." " Dạ, tạ ơn chủ công chỉ điểm." Nhị Hổ cao giọng nói, chỉ là vẻ nghi hoặc trong mắt của hắn càng ngày càng đậm. Hứa Hải Phong bật cười, cùng hắn nói chuyện chính trị cũng chẳng khác gì đàn gảy tai trâu. Huy tay, Hứa Hải Phong nói: " Nhị Hổ, ngươi đi xuống trước đi, trở về nghỉ ngơi sớm." " Dạ." Nhị Hổ cung kính thi lễ, xoay người ra khỏi trướng, hắn vừa đi vừa thì thầm: " Địch nhân chính là bằng hữu, bằng hữu chính là địch nhân…" Lưu Tuấn Thư ngây ra, ngẩng đầu nhìn Hứa Hải Phong, chỉ thấy trong mắt của hắn lộ ra vẻ tươi cười, lúc này mới thở dài một hơi. " Tuấn Thư, ngươi thấy thế nào?" Đợi khi Nhị Hổ đi xa, Hứa Hải Phong quay về chỗ ngồi, nhìn như thuận miệng hỏi. Lưu Tuấn Thư không dám chậm trễ, hít sâu một hơi, vững vàng nói: " Chủ công, Trình gia là cố ý làm vậy." " Làm sao thấy được?" " Mạt tướng dựa theo ước định, cùng Lý Minh Đường tông sư giao thủ một chiêu. Lúc cố ý hô tên Lợi Trí, Trình gia nhị lão cũng đồng thời đang hô tên Lợi Trí." Quang mang sắc bén trong mắt Lưu Tuấn Thư không ngừng thoáng hiện, hắn trầm giọng nói: " Người áo xám muốn dồn mạt tướng vào chỗ chết. Trình gia nhị lão cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, khi Lý Minh Đường đại tông sư công kích Trình gia nhị lão, người áo xám lại xả thân cứu giúp. Bên trong dĩ nhiên phải có mờ ám." Hứa Hải Phong liên tục gật đầu, nói: " Lưu Chính Đình là tâm phúc họa lớn của ta, cùng Trình gia lại có vài phần giao tình, nếu đem hắn tống đến kinh sư, cho dù không cách nào rung chuyển địa vị của ta, nhưng chế tạo điểm phiền toái cho ta lại là có thể. Chẳng lẽ Trình gia lại nghĩ không ra điểm này sao?" Lưu Tuấn Thư lắc đầu cười khổ, nói: " Đám người điên của Trình gia, trời mới biết bọn họ có ý định như thế nào." " Ai…" Hứa Hải Phong thở dài nói: " Không nghĩ ra, không nghĩ ra, trong hồ lô của Trình gia rốt cục là đang bán thuốc gì." " Có lẽ…" Lưu Tuấn Thư chần chờ một chút, nhẹ giọng nói: " Đợi quân sư đại nhân trở về, lấy cơ trí của hắn, có lẽ có thể đoán ra vài phần." Hứa Hải Phong nghe vậy âm thầm cười, danh vọng của Tương Khổng Minh do bọn họ cố ý đẩy lên cao, quả nhiên đã cao tới mức như thế, chẳng qua nếu là chuyện không đầu không đuôi như vậy, nếu hắn cũng có thể trống rỗng đoán được, đó mới gọi là có quỷ. Cũng may, trong tay mình còn có hai con tin, lấy thân phận của bọn họ, nhiều nhiều ít ít hẳn là cũng biết được một chút. Ánh mắt Hứa Hải Phong hướng phương nam nhìn lại, trong đầu óc của hắn đang dùng tốc độ nhanh như thiểm điện tự hỏi, ở trong lòng hắn mơ hồ có một tia cảm giác nguy hiểm, tựa hồ tại phương nam, đang ẩn núp một sinh vật cực kỳ nguy hiểm. xem tại TruyenFull.vn " Chủ công, ngài…" Lưu Tuấn Thư thấp giọng hỏi. Hứa Hải Phong cả kinh, từ trong trầm tư tỉnh lại, hắn trầm tư một lát, hỏi: " Tuấn Thư, tại phương nam, Trình gia còn cơ hội không?" Ánh mắt Lưu Tuấn Thư lóe ra, rốt cục kiên quyết lắc đầu nói: " Không có khả năng, vô luận sĩ khí hay nhân số của quân đội, bọn họ đã không còn cơ hội nhúng chàm thiên hạ." " Nhưng ta cảm giác được nguy hiểm, tại phương nam, có một loại cảm giác phi thường nguy hiểm đang hướng chúng ta tới gần." Hứa Hải Phong nhắm hai mắt lại, phảng phất như trong mộng nói. " Phương nam?" Ánh mắt Lưu Tuấn Thư cũng chuyển đi qua, tựa hồ nghĩ muốn xuyên thấu qua doanh trướng nghiêm thực chứng kiến Thái Nguyên thành nằm xa xăm ngoài mấy ngàn dặm. " Tuấn Thư, hình như chúng ta đã quên cái gì." Hứa Hải Phong đột nhiên mở hai mắt, ngữ khí của hắn từ từ chuyển lãnh. Lưu Tuấn Thư ngẩng đầu, rõ ràng nhìn thấy được sát khí trong mắt Hứa Hải Phong, hắn rùng mình một cái, nhưng vẫn hỏi ra: " Thỉnh chủ công chỉ điểm." Lẳng lặng sau một lúc lâu, từ trong miệng Hứa Hải Phong nhổ ra mấy chữ: " Ta..không biết." Lưu Tuấn Thư ngẩn ra, cẩn thận hỏi: " Chủ công, ý của ngài là…" " Ta có thể cảm giác được, phương nam nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không biết, nhưng…Ta nghĩ không ra, thật sự là nghĩ không ra." Hứa Hải Phong thì thào lẩm bẩm: " Chẳng qua ta chỉ biết là chúng ta nhất định phải bắc phạt." Hôm nay Lưu Chính Đình đã chết, dù cho hắn thật sự đã chết vì điều gì, nhưng những mũi nhọn đều trực chỉ một người, Hung Nô nhân Lợi Trí. Như thế cùng đánh một trận với Hung Nô nhân là không thể miễn. Nếu Hứa Hải Phong suất lĩnh đại quân đi ra, kinh sư trống không, phương nam đột nhiến sinh ra biến cố, lại phải làm sao? Lưu Tuấn Thư ngẩng đầu, đang muốn nói chuyện, đột nhiên nghe được tiếng bước chân dồn dập truyền đến, lời đến bên mép hắn lập tức nuốt xuống. " Chủ công…" Ngoài cửa truyền đến tiếng hô khẽ. " Chuyện gì?" " Khải bẩm chủ công, Trình gia nhị lão cầu kiến." Trầm mặc giây lát, Hứa Hải Phong cất cao giọng nói: " Thỉnh." Sau một lúc lâu, Trình Gia Lễ hai người đi nhanh vào, bọn họ hướng Hứa Hải Phong thi lễ, đối mặt với hắn, cho dù trong lòng có hận hơn thập bội, cũng không dám biểu hiện ra ngoài mặt. Trình Gia Lễ cung thanh nói: " Hứa đại tướng quân, hai người chúng ta phụng mệnh bảo vệ hoàng thượng nhập kinh, không ngờ trên đường gặp ác nhân phục kích, làm cho hoàng thượng ngộ hại. Chúng ta cũng không mặt mũi nào ở đây, muốn mời đại tướng quân đáp ứng, cho phép chúng ta trở về nam phương." Hứa Hải Phong nhướng mày, đối với Tương Khổng Minh, hắn đã quá mức tự tin, nhưng bản lãnh đứng đầu của Tương đại quân sư, chính là thuật đọc tâm. Nếu cho hai người này đi, vậy bảo hắn đi đâu đọc tâm người khác. Không được, hai tên ngu ngốc này vạn vạn không thể cho đi. Hắn vừa nghĩ đến đây, lập tức trầm mặt, nói: " Nhị vị trưởng lão, theo lý mà nói, hẳn là phải cho các ngươi trở về nam phương, nhưng hôm nay đại vương tử điện hạ vừa mới ngộ hại, di thể còn chưa đưa đến kinh sư. Vì vậy muốn mời nhị vị làm đại biểu của Trình gia, hộ tống đại vương tử điện hạ tôn quý một đoạn đường được không?" Trình gia nhị lão liếc mắt nhìn nhau, ngoài miệng Hứa Hải Phong chỉ nói là đại vương tử, hiển nhiên đối với việc Lưu Chính Đình đăng cơ tại Thái Nguyên, cự tuyệt không thừa nhận. Chẳng qua yêu cầu này của hắn hợp tình hợp lý, nếu bọn họ còn tiếp tục thoái thác, liền không khỏi khó giải thích cho qua. Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là vẻ mặt đau khổ đáp ứng xuống tới. Dù sao, lúc này giữa Trình gia cùng Hứa Hải Phong còn chưa xé rách mặt chính thức, cho nên cần mặt mũi bên ngoài cũng vẫn phải duy trì lẫn nhau. &&&& Cách ngoài đại doanh của Hứa Hải Phong về phía nam mười dặm, mấy trăm kỵ đang chật vật chạy trốn. Đột nhiên, bóng xám chợt lóe, một người hiện ra. " Đắc thủ sao?" Một thanh âm già nua từ trong đám kỵ sĩ hỏi lên. " Đúng vậy." Người áo xám âm trầm nói. " Ha ha, được, nếu hoàn thành mục tiêu, cứ để cho bọn họ đi đánh nhau tưng bừng đi." Kỵ sĩ có thanh âm già nua giục ngựa tiến lên, cao giọng cười nói. Người áo xám nhìn hắn, đột nhiên nói: " Ta đi bẩm với gia huynh, cáo từ." Dứt lời, mấy lần thấp thoáng, đã không còn thấy bóng dáng. Lão kỵ sĩ thu liễm tươi cười, nhàn nhạt nhìn thoáng qua bầu trời mênh mông, theo sau thở dài một tiếng, nói: " Lúc này chính là cơ hội cuối cùng." &&&& Thái Nguyên thành, Trình Gia Sanh kinh ngạc đưa mắt nhìn Trình Anh Đào, hỏi: " Lợi Trí?" Trình Anh Đào trầm giọng nói: " Đúng vậy, trong miệng Lưu Tuấn Thư tuyệt đối gọi tên của Lợi Trí." " Ha ha…" Trình Gia Sanh đột nhiên cười to, phảng phất như nghe được chuyện cười vui vẻ nhất trên thế giới, lớn tiếng nói: " Lại là Lợi Trí, nghĩ không ra Hứa gia lại tính toán giống như chúng ta." " Ai…Nếu sớm biết như thế, chúng ta không cần mạo hiểm động thủ, Lưu Chính Đình cũng làm cho người giận người oán, nghĩ không ra cả hai bên đều chọn cùng một chỗ để lấy tính mạng của hắn." Trình Anh Hào thở dài nói. " Đúng vậy, vốn tưởng rằng, hắn sẽ đợi Lưu Chính Đình đến kinh sư, mới chậm rãi lấy tính mạng của hắn. Chẳng qua hắn biểu hiện gấp gáp như thế, cũng là ngoài dự liệu của chúng ta." Một vị lão nhân cau mày, bất đắc dĩ nói. " Hừ, ta xem, mộng làm hoàng đế của tiểu tử này đã không đợi được nữa." Trình Gia Sanh cười lạnh nói. Trình Anh Hào yên lặng lắc đầu, nhưng cũng không mở miệng phản bác, chỉ hỏi: " Động tĩnh hiện tại của họ thế nào?" Trình Anh Đào nhàn nhạt nói: " Hoàng Long quân đoàn tìm được rất nhiều thi thể Hung Nô nhân trên mặt đất, dù là tuấn mã cũng ấn đầy ấn ký của Hung Nô nhân, tội danh ám sát thiên tử Đại Hán, Hung Nô nhân trốn không thoát." " Không sai, dù cho hắn nguyện ý hay không, thì cũng phải cấp cho thiên hạ dân chúng một công đạo, trận đánh này với Hung Nô nhân sẽ không thể tránh né." Trình Minh ở một bên lạnh lùng thốt. " Được…" Trình Gia Sanh đứng lên, khuôn mặt của hắn âm trầm cơ hồ có chút dữ tợn, thanh âm âm trắc trắc phiêu đãng bên trong đại sảnh: " Cứ để chúng ta đến xem trận kịch vui này làm sao mà diễn xuất đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]