Đường núi xoay quanh hướng lên cao, ở trên đó có một doanh trại thật đơn sơ.
Đường núi trước mặt cũng không phải là con đường lớn rộng rãi thẳng tắp, cũng không phải những con đường mòn gập ghềnh trong núi non trùng điệp gian nan.
Đường núi này có chút quanh co khúc khuỷu, con đường càng lúc càng vô cùng biến ảo, giống như là tương lai của loài người, không thể nào nắm giữ.
" Ở phía trên…"
Thái Ất chân nhân thì thào nói, trong ánh mắt của lão tràn ngập cảm tình nói không nên lời. Đối với nơi này, lão cũng chưa từng quên lãng.
" Nơi này là?"
" Thiên Phong trại, là một trong lẻ tám trại của Man tộc, một trong nhưng doanh trại có lời nói giá trị nhất." Thái Ất chân nhân ánh mắt sâu xa: " Trại chủ Thiên Phong trại có uy vọng trong lòng Man nhân, như mặt trời giữa trưa, nếu có thể thuyết phục hắn, vậy các ngươi có thể tung hoành tại tây nam mà không cần cố kỵ."
" Ô…" Một tiếng kèn dồn dập phá không vang lên, cắt qua thiên không.
Hứa Hải Phong nhìn về phía Thái Ất chân nhân, trên mặt lão đạo sĩ là thần sắc dở khóc dở cười.
" Chúng ta tới quá đường đột, phỏng chừng quân đội dưới chân núi đã bị bọn họ phát hiện."
" Vậy sao? Vậy là hiểu lầm thôi."
" Đúng vậy, đợi lão đạo đi tới giải thích một phen là được."
Thần sắc Hứa Hải Phong vừa động, đột nhiên nói: " Chân nhân chậm đã."
Thái Ất chân nhân quay đầu, khó hiểu nhìn hắn.
Hứa Hải Phong lộ ra tia mỉm cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien-phach-huyet/1441028/chuong-316-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.