Bình minh trong sa mạc, sạch sẽ như là được nước rửa qua vậy, bầu trời là một mảnh xanh biếc, không có một đám mây nào, quang cảnh tựa hồ hết sức mỹ cảm. Ngang tầm mắt cồn cát mềm mại không ngừng trải dài đến vô tận, nhưng vô luận là nhìn thế nào, thì trước mắt vẫn là biển cát mênh mông vô bến bờ như cũ.
"Hí…"
Một tiếng than khóc, con ngựa duy nhất nặng nề khuỵ xuống, trong hai mắt nó mơ hồ có một tia ươn ướt, hay là con ngựa này cũng cảm nhận được nỗi bi ai, khi rơi vào bước đường cùng, không lối thoát.
"Uống.."
Một chén máu ngựa nồng đậm đưa lên khoé miệng Lưu Chính Trung, hắn gian nan mở mắt, há mồm đem máu ngựa nuốt xuống.
Tuy rằng mùi máu tươi nồng đặc làm cho người khác phải thấy sợ hãi, nhưng hắn vẫn uống như nước cam lộ.
"Sang huynh, xem ra đại nạn của chúng ta đã tới rồi."
Tại một bãi cồn cát, thanh âm khàn đục gần như không nghe được, trầm thấp vang lên.
Lưu Chính Trung liếm đôi môi đã muốn khô khốc, phảng phất như trong cổ họng đang bị một ngọn lửa hung hăng thiêu đốt, hắn cười khổ gật đầu, nhưng đã muốn không được, bởi vì mất máu nhiều, cả người đã mệt mỏi, có thể duy trì được đến hiện tại, thậm chí đã muốn vượt qua khỏi cực hạn của hắn.
Nửa tháng trước, bọn hắn tại chỗ tiếp tế thứ hai của Lục Châu đã bị người Hung Nô phục kích, tuy rằng dốc sức chiến đấu nên đã thoát khỏi vòng vây, nhưng bị tổn thương nghiêm trọng, mấy ngày kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien-phach-huyet/1441002/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.