Nhẹ nhàng đem văn kiện ném lên bàn, trên mặt Hứa Hải Phong hiện lên vẻ tươi cười nhàn nhạt: " Quân sư đại nhân, thám tử báo lại, đại quân của Ban Khắc La Phu Đặc đã rời đi Minh Đặng thành, hướng Ngọa Long thành chúng ta."
Tương Khổng Minh dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, tuy quạt lông trên tay hắn vẫn không hề ngừng lại, nhưng với khí trời nóng bức như thế, tựa hồ có quạt ra cũng là không khí nóng bức. Thời khắc này, hắn thân thiết hoài niệm kiếp trước, thời đại văn minh của hắn.
Thoải mái nằm trong phòng máy lạnh, lại thích thú uống nước sinh tố trái cây mát lạnh, ân…phiêu diêu dục tiên a.
Hắn khép mắt lại, đắm chìm trong dòng hồi ức vô hạn mỹ hảo.
" Quân sư…quân sư đại nhân."
Tương Khổng Minh đột nhiên bừng tỉnh lại, lúc này mới phát giác, chính mình trong bất tri bất giác đã thất thần. Hắn có vẻ xấu hổ cười cười, da mặt còn dày hơn thành tường lộ ra vẻ tươi cười hòa thuận, hỏi: " Chủ công đang nói gì?"
Hứa Hải Phong trợn mắt, Tương Khổng Minh này, nói hắn không nhìn được đại thể, hắn lại vô cùng khôn khéo, nhưng nếu nói hắn chú tâm đại sự, đây cũng tuyệt đối không có phần hắn. Đối mặt với mình, cũng làm như thế, trong số những thuộc hạ cùng bằng hữu của mình, sợ là cũng chỉ có một mình hắn mới dám làm như vậy.
Tương Khổng Minh ngưng mắt nhìn hắn, đối với bản lãnh thân thể nóng lạnh bất xâm này vô cùng hâm mộ, cũng không biết là duyên cớ nào, Tương đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien-phach-huyet/1440984/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.