Một ngày sau, ngay tại nơi đám người Trương Tử Hoa dừng lại nghỉ chân, một lần nữa náo nhiệt lên. Mấy trăm kỵ đang đi quanh dò xét, thuật cưỡi ngựa của bọn họ tinh trạm, thân thủ cường kiện, kỷ luật nghiêm minh, rõ ràng chính là một đội ngũ kinh nghiệm chinh chiến sa trường. " Thế nào?" Sỉ Đa dò hỏi. " Quân sĩ đang tìm tòi, rất nhanh sẽ có tin tức." Hám Chỉ trầm giọng nói. Trên mặt Sỉ Đa hiện ra một tia khó chịu: " Nghĩ không ra, bọn họ lại linh hoạt như thế, thời gian dài như vậy, dù là một người còn sống cũng không nhìn thấy." Sắc mặt Hám Chỉ đỏ lên, hành động truy kích lần này, trên thực tế do dũng sĩ Yết tộc chủ động, nên trách nhiệm chỉ huy tự nhiên cũng do hắn phụ trách. Sỉ Đa chẳng qua chỉ theo quân cùng đi, vì hắn hiệp trợ những quan hệ với những nơi bộ đội trú phòng mà thôi. Cũng may thân phận Sỉ Đa tôn quý, tuy không phải con cháu hoàng thất, nhưng hắn có được thân phận là con trai duy nhất của Cáp Mật Thứ, cũng còn hơn xa những vương tôn công tử khác. Nên dọc theo đường đi những loại trợ cấp cuồn cuộn không ngừng, chưa bao giờ gặp qua sự khó dễ cùng khắc khẩu, làm Hám Chỉ nhìn thấy, hâm mộ không thôi. Nhân số bộ đội của Trương Tử Hoa cũng không nhiều, số lượng ba ngàn gì đó, tuyệt đối là lời nói vô căn cứ. Trải qua mấy lần ngăn chặn, bọn họ đã sớm có được tin tức xác thật. Hám Chỉ có lòng tự tin mãnh liệt, chỉ cần để cho bọn họ đuổi theo, nhất định có thể đem đám người Hán này một lưới bắt hết. Nhưng sự tin tưởng của hắn tuy được mười phần, nhưng cho tới bây giờ dù là cái bóng của đối phương cũng không thể nhìn thấy. Nếu không phải nhờ vào những bộ đội trú thủ tại địa phương cùng đối phương tiếp chiến qua mấy lần, bọn họ còn không dám khẳng định thật có một đội nhân mã đang chạy trốn phía trước hay không. Giảo hoạt như hồ ly, đây là đánh giá chi tiết của hai vị hào kiệt tuổi trẻ đời này của thảo nguyên dành cho đội ngũ kia. Dưới sự dẫn dắt của Trương Tử Hoa, đoàn người của bọn họ thật giống như chó nhà tang, tận lực tìm kiếm những điểm yếu trong phòng ngự của Hung Nô nhân tại phương bắc, mạnh mẽ cắn một ngụm, rồi sau đó nhanh chóng lách người bỏ chạy. Loại chiến thuật này Hung Nô nhân vốn am hiểu cùng yêu thích nhất, nhưng lúc này cả hai người không hẹn mà cùng oán hận người đã phát minh ra loại chiến thuật này tận xương. Thẳng đến lúc này, Sỉ Đa mới thật sâu cảm nhận được những cảm xúc bất đắc dĩ của người Hán trước kia. Càng làm cho bọn họ đau đầu chính là, vô luận bọn họ mở lưới lớn thế nào, nhóm người này cũng có thể tìm được lỗ hổng bên trong, hoặc cường ngạnh xông qua, hoặc lén lút ẩn núp, trước khi bọn họ có thể khép võng lại, đã thoát thân ra. Nếu nói ở những bộ đội trú phòng không có nội gian, bọn họ có chết cũng không tin, chỉ là đối với điểm này, bọn họ cũng không thể tránh được. Dù sao bọn họ không phải Tương Khổng Minh, nhìn không ra đến tột cùng là ai trá hàng, ai thật tình đầu hàng. Cũng may, trải qua nhiều ngày áp chế, chi bộ đội này đã bị buộc tới đường cùng, đường sống của bọn họ càng ngày càng ít. Bất đắc dĩ theo phương bắc mà đi, hôm nay rốt cục đã bức bọn họ đi tới chỗ giao giới hai nước, nếu đi tiếp hướng bắc, sẽ là cảnh giới của Hung Nô nhân. Hám Chỉ nắm chặt hai tay, trong tim của hắn có một tia hưng phấn. Trên mặt của hắn có một tia dữ tợn, ở trên đại thảo nguyên, hắn nhất định có thể được đền bù tâm nguyện rất nhanh. Đám người Hán kia, ngoại trừ một mình Lưu Chính Khải, những người còn lại hắn muốn từng bước từng bước giết chết bọn họ thật thê thảm. " Tướng quân…lại phát hiện một thi thể." Tiếng hô của truyền lệnh binh gọi Hám Chỉ tỉnh lại từ trong ảo tưởng, hắn nhướng mày, nói: " Chết như thế nào?" " Thương thế quá nặng mà chết." " Thi thể đâu?" " Được chôn sâu dưới lòng đất." Hám Chỉ chậm rãi gật đầu, nói: " Xem ra bọn họ đã dừng lại chỗ này, hơn nữa thời gian không ngắn." Ánh mắt Sỉ Đa ngắm nhìn phía trước, nói: " Bọn họ hẳn là biết, nơi này chính là biên cảnh tuyến, đi vào xa hơn, chính là địa bàn của chúng ta." " Đúng vậy, chúng ta tiếp tục truy, rất nhanh là có thể vượt qua bọn họ." Trong thanh âm của Hám Chỉ che giấu không được sự kích động. " Không biết tại sao, trong lòng ta đột nhiên có một dự cảm xấu." " Cái gì?" Hám Chỉ kỳ quái nhìn hắn, vị thảo nguyên mãnh hổ này từ khi nào lại đi tin tưởng vào dự cảm hư vô mờ mịt như thế. Thanh âm Sỉ Đa dần dần nặng nề, phảng phất như nặng ngàn cân: " Ta sợ Lưu Chính Khải đang thi triển thuật kim thiền thoát xác." Ngẩng phắt ra, tinh thần Hám Chỉ giống như phảng phất bị xối một chậu nước lạnh lên đầu, nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn lẩm bẩm: " Không có khả năng, trong đội ngũ kia đã xác định có Trương Tử Hoa cùng Lưu Chính Trung, chẳng lẽ Lưu Chính Khải bỏ được hai người này sao?" " Không biết." Sỉ Đa thở dài nói: " Ta chỉ hi vọng không có." " Tướng quân, tra ra tới." Truyền lệnh binh hồi báo. Hám Chỉ vội vàng hỏi: " Bọn họ hướng đi đâu?" " Đi tây bắc." " Tây bắc?" Hám Chỉ kinh hô. Hắn cùng Sỉ Đa liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt trở nên cực kỳ sắc bén. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m " Tây bắc là sa mạc." Sỉ Đa lạnh lùng thốt. " Hắc…" Hám Chỉ căm tức vung tay lên, phảng phất như muốn phát tiết sự bất mãn trong lòng. " Hám Chỉ huynh, ngươi định làm thế nào?" Hám Chỉ nắm chặt cương ngựa trong tay, trên hai nắm tay bởi quá dùng sức mà nổi gân xanh, hắn hung hăng nói: " Tiếp tục truy." Sỉ Đa yên lặng gật đầu, đại bộ đội phụ trách chặn lại đã sớm rời đi, nếu Lưu Chính Khải thật sự không có ở trong đội ngũ này, vậy khẳng định đã sớm chạy trốn. Lúc này có quay đầu lại tìm tòi, chỉ là việc tốn công vô ích. Nếu bọn họ phỏng chừng sai lầm, Lưu Chính Khải thật sự ở trong đội ngũ này, mà bọn họ lại buông tha, làm cho Lưu Chính Khải chạy thoát, vậy đời này kiếp này bọn họ cũng đừng mơ tưởng ngẩng đầu làm người. Cho nên tiếp tục truy kích đã là lựa chọn duy nhất trước mắt. " Hám Chỉ huynh, trên đường xuôi nam, chúng ta còn bày nhiều trạm gác, cho dù Lưu Chính Khải không có ở nơi này, cũng chưa chắc có thể bình an chạy thoát." Sỉ Đa biết tâm tình lúc này của hắn, khuyên giải. " Chỉ mong như thế." Hám Chỉ cười khổ nói, nhưng trong tim của hắn không có chút tin tưởng. Sỉ Đa cũng thở dài một tiếng, chỉ bằng năng lực của những người Hán đầu hàng, tưởng muốn bắt được Lưu Chính Khải…Hắn khẽ lắc đầu, đem ý nghĩ hoang đường này ném ra sau não. Bụi đất bay tung, hơn mười kỵ nhanh chóng đến gần Ngọa Long thành. Một gã tân binh ngoài thành cầm trường thương trong tay, giơ lên trước ngực, hô to: " Người tới xuống ngựa." Người tới kéo cương, thần câu dưới người hí dài một tiếng. Hai chân trước cao cao dựng lên, nặng nề đập mạnh dưới đất, phát ra một tiếng vang thật lớn. Trên mặt tên tân binh kia ẩn hiện vẻ sợ hãi, đây là người nào, lại có uy thế như thế. " Ngươi mới tới?" Kỵ sĩ trên ngựa mang khăn che mặt, chợt hỏi. " Cái gì?" " Hỏi ngươi có phải là tân binh hay không." Một thanh âm khác từ kỵ sĩ phía sau truyền đến, thúc ngựa tiến lên, cũng mang khăn che mặt. Tên tân binh kia không tự chủ được nói: " Đúng vậy." Theo sau liền phản ứng, gương mặt đỏ bừng, lui ra sau một bước, chống thương đứng thẳng, nói: " Ta phụng lệnh giám sát sử, thủ cửa thành. Bất kể các ngươi là ai, đều phải lưu lại tên họ, nếu không không cho bước vào cửa thành một bước." " Thật không…Ngươi cũng đã biết vị công tử này xuất thân đại môn thế gia, chỉ cần một câu nói, là có thể cho ngươi mất mạng. Ngươi còn không thả qua sao?" Kỵ sĩ đi sau lại cười lạnh một tiếng, theo sau lớn tiếng trách mắng. Tên tân binh gặp phải nhóm người đầy uy thế, trong lòng đã tin. Nhưng hắn biến đổi sắc mặt mấy lần, rốt cục vẫn không lùi bước: " Giám sát sử nghiêm lệnh, thuộc hạ không dám kháng lệnh, các ngươi nếu không xuống ngựa tiếp nhận tra xét, ta phải cảnh báo." Hai vị kỵ sĩ trên ngựa liếc mắt nhìn nhau, không hề có chút ý trách móc, ngược lại tràn đầy vui mừng. " Nhị Hổ, trở về, không được vô lễ." Một tiếng kêu kinh hoàng thất thố từ sau lưng tên tân binh truyền ra, một gã bách nhân trưởng vội vã từ trong thành chạy tới. Người kia chạy đến trước mặt vị kỵ sĩ đầu tiên, cong chân, quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói: " Bái kiến đại tướng quân." Hứa Hải Phong nhấc khăn che mặt, nói: " Không cần đa lễ, đứng lên đi." Tương Khổng Minh ở bên cạnh cũng bắt chước kéo khăn che mặt, nói: " Trong thành do ai chấp chưởng thành vệ quân?" Tên bách nhân trưởng không dám ngẩng đầu, phủ phục trên mặt đất, nói: " Là giám sát sử Cát đại nhân." Hứa, Tương hai người trao đổi ánh mắt nghi hoặc khó hiểu, lúc bọn họ rời đi đại doanh phương tây, nghe được tin tức đối với Cát Hào Kiếm cực kỳ bất lợi, tại sao chỉ trong mấy ngày, lại biến hóa như long trời lở đất. " Chúng ta tự vào thành, các ngươi cứ canh gác tiếp tục, không cần lộ ra." Tương Khổng Minh dặn dò một tiếng. " Dạ…" Thanh âm từ trong miệng bách nhân trưởng kia cất lên, hắn vốn tưởng rằng Nhị Hổ đắc tội hai vị đại lão này, sẽ khó giữ tính mạng, mà chính mình cũng phải liên lụy, cũng không ngờ bọn họ lại không đề cập tới việc này, trong lòng không khỏi vui mừng. Đám người Hứa Hải Phong phóng vào, bách nhân trưởng kia đứng lên, vỗ lên mặt Nhị Hổ một cái, mắng: " Ngươi đúng là bị mù mắt, ngay cả Ô Vân của thành chủ, cũng không nhận ra sao?" Nhị Hổ bị một tát của hắn đánh cho mắt nổ đom đóm, nhưng cũng không dám trốn tránh, lại càng không dám cãi lại, chỉ quật cường đứng thẳng thân thể. Tên bách nhân trưởng đang định tiếp tục trách mắng, thình lình nghe tiếng vó ngựa lại vang lên sau lưng, hắn quay đầu lại vừa nhìn, gương mặt lập tức trắng bệch. Nguyên lai Hứa Hải Phong quay trở lại, hai mắt uy nghiêm nhìn hắn. Trong lòng hắn sầu thảm, thầm nghĩ cuối cùng vẫn chạy không thoát. Ra ngoài ý liệu, Hứa Hải Phong không trách mắng hắn, chỉ nhảy xuống ngựa, đi tới trước mặt Nhị Hổ. Nhị Hổ ngẩng đầu ưỡn ngực, cùng hắn thản nhiên đối diện, chỉ là gương mặt sưng lên, không khỏi có chút tức cười. Hứa Hải Phong đưa tay vỗ mạnh lên vai hắn, một cỗ nội lực hùng hậu truyền vào đả thông huyết mạch của hắn. Nhị Hổ bị bất ngờ không kịp đề phòng, đột nhiên cảm thấy một trận đau nhức, thân không tự chủ kêu lên một tiếng, lập tức liền cắn răng chịu đựng, không hề lên tiếng. " Bặc thông." Tên bách nhân trưởng đột nhiên quỳ xuống, cao giọng nói: " Thành chủ từ bi, đều do thuộc hạ quản giáo không tốt, thỉnh ngài từ bi." Hứa Hải Phong mỉm cười, thu hồi nội lực, Nhị Hổ lập tức cảm giác được trên mặt mát mẻ thoải mái, tuy không giảm sưng, nhưng đã dễ chịu hơn nhiều. " Hắn là gì của ngươi?" Nhị Hổ ngẩn ra, lập tức hồi đáp: " Là thúc thúc của ta." Hứa Hải Phong gật đầu nói: " Thúc thúc ngươi rất thương ngươi, đừng trách hắn." " Ân…" Nhị Hổ nặng nề gật đầu. Hứa Hải Phong lại vỗ vài cái lên vai hắn, cũng không dùng nội lực, Nhị Hổ vẫn đứng thẳng, phảng phất như không cảm giác. " Ngươi, cũng không làm ta thất vọng." Hứa Hải Phong khẽ nói. Nhị Hổ há to miệng, không biết phải làm sao trả lời. Khi Hứa Hải Phong giục ngựa rời đi, Nhị Hổ vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, ở trong đầu hắn, vẫn quanh quẩn câu nói của Hứa Hải Phong trước khi đi. " Tiếp tục nỗ lực, ta chờ mong có một ngày có thể ở trong hàng ngũ tướng quân nhìn thấy tên của ngươi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]