Miệng nhỏ của Phương Doanh Anh khẽ mấp máy, đang muốn mở miệng khuyên giải, lại bị Hạ Nhã Quân lôi kéo bàn tay nhỏ, lập tức im tiếng.
" Tê…" Một tiếng vang nhỏ, mọi người lại nghe được thật rõ ràng.
Lâm Mộc Hợp đi nhanh tới, hắn đi tới trước mặt Lâm Nghi Tinh, nặng nề quỳ xuống, nói: " Con nguyện truy tùy Hứa đại tông sư đi bắc cương."
Ống tay áo bên phải hắn bị xé rách một mảnh, lúc này đang ở trong tay Lâm Gia Huy, mới rồi hắn dùng sức tránh thoát, Lâm Gia Huy nhất thời không giữ kịp, nên bị hắn tránh thoát, để lại một mảnh tay áo.
Lâm Gia Huy đầy mặt xấu hổ nhìn sư đệ, ống tay áo rách lúc này nhìn thật chướng mắt.
" Ngươi…ngươi là tên ngu ngốc." Lâm Nghi Tinh giận dữ nói: " Ngươi cho rằng như vậy là anh hùng sao? Đó là kế khích tướng của Tương Khổng Minh a."
Hắn nổi giận, dứt khoát gọi thẳng tên, cũng may hắn cực kỳ cố kỵ Hứa Hải Phong, nên cuối cùng không mở miệng mắng to.
" Con biết." Lâm Mộc Hợp cao giọng nói.
" Ngươi biết?" Lâm Nghi Tinh cơ hồ không dám tin tưởng lỗ tai của mình, vẻ tức giận trong nháy mắt tiêu đi một nửa, hắn kinh ngạc hỏi: " Nếu ngươi biết, lại vì sao thiếu kiên nhẫn như thế."
Lâm Mộc Hợp quỳ trên mặt đất, hai mắt của hắn trong suốt mà kiên định: " Con biết, nhưng Hung Nô nhân là địch nhân của Đại Hán chúng ta, cho nên con muốn đi đánh họ."
Tĩnh.
Ở trong nháy mắt, trong đại sảnh yên tĩnh đến cực điểm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien-phach-huyet/1440920/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.