Hứa Hải Phong đưa hầu hài cho Lâm Trường Không đứng phía sau, vươn tay dán chặt vào sau lưng Lý Minh Đường, một cỗ chân khí vô cùng thuần hậu lập tức liên miên không dứt truyền nhập vào trong cơ thể Lý Minh Đường.
" Mang rượu đến…" Hứa Hải Phong thấp giọng quát.
" Tới." Có thể làm ra phản ứng nhanh như vậy, cũng chỉ có Tương Khổng Minh. Hắn cầm lấy hồ lô rượu đã sớm mở nắp, vạch miệng Lý Minh Đường, đổ vào.
Hứa Hải Phong sờ vào cổ họng Lý Minh Đường một cái, huyết tửu liền thuận lợi chảy vào.
Tương Khổng Minh thu hồi hồ lô rượu, hỏi: " Chủ công, thế nào? Cứu được không?"
Hứa Hải Phong lắc đầu không nói.
Tương Khổng Minh lấy làm kinh hãi, hỏi: " Chẳng lẽ ngay cả một thành cũng không có sao?"
Hứa Hải Phong lộ ra một nụ cười khổ, nói: " Nhiều nhất không vượt qua năm thành."
" Hư…" Tương Khổng Minh thở dài một hơi, nói: " Một viên hổ tướng như thế, nếu như vậy đã chết, quả thật quá đáng tiếc."
" Không sai." Hứa Hải Phong tràn đầy đồng cảm gật đầu.
Tương Khổng Minh kinh ngạc nhìn hắn một cái, hỏi: " Nếu chủ công cũng nghĩ như vậy, lại vì sao không ngăn cản hắn?"
Với linh giác của Hứa Hải Phong, tự nhiên không có khả năng không cảm ứng được ý tứ quyết chết của Lý Minh Đường, lại còn không hề đề phòng mặc cho hắn tự sát, chẳng trách Tương Khổng Minh kinh dị như thế.
Hứa Hải Phong lạnh nhạt cười nói: " Hắn lần này xả thân thành nhân, xứng với hai chữ anh hùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien-phach-huyet/1440876/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.