Chương trước
Chương sau
Chỉ là trong nháy mắt do dự, sợi dây lụa của Hạ Nhã Quân đã quấn lên cổ hắn.
Áo Bổn cho dù có tự phụ, cũng không dám xem thường. Hắn buông tay, toàn thân như một con quay xoay tròn tại chỗ.
Một cỗ lực tràng kỳ dị khuếch tán ra bốn phía, mà ngay cả dây lụa của Hạ Nhã Quân cũng chậm hơn ba phần.
Cổ tay Hứa Hải Phong vừa lộn, trên hai bàn tay đã mang theo một cặp bao tay. Nếu A Địch Tư ở đây, sẽ nhận ra đó là bao tay bằng da cá sấu lúc mình giao chiến với Hứa Hải Phong đã ném ra.
Bao tay này được Tương Khổng Minh dùng mật pháp sửa trị, trở thành bền dai không thể phá, hơn nữa còn biến mềm mại, mang vào trong tay cũng không có cảm giác khó chịu. Hứa Hải Phong cũng không có được bản lãnh như Áo Bổn tông sư, hắn không thể tay không chụp vũ khí sắc bén, nên đành nhờ vào ngoại vật.
Tuy trên mặt Áo Bổn tông sư không có vẻ vui giận, nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối.
Cơ hội tốt như thế, không ngờ cũng không thể đem Hứa Hải Phong đưa vào chỗ chết, quả thật là ra ngoài ý liệu của hắn.
Lợi Trí lui về phía sau ba bước, hai mắt đang khép hờ chợt mở, ánh mắt hắn chợt trang nghiêm, hét lớn một tiếng, đánh ra một quyền.
Một quyền này của hắn đánh ra, uy thế to lớn, không thể như trong dĩ vãng, trong không khí ngay cả chút gió rít cũng không bị bám lấy, không ngờ hắn lại đem toàn bộ công lực đều ngưng tụ trên quyền, không hề tiết ra ngoài chút nào.
Một quyền nhìn qua như thong thả, nhưng tốc độ lại cực nhanh, trong nháy mắt đã tới ngay trước mặt Áo Bổn tông sư.
Vô luận là Hứa Hải Phong, Hạ Nhã Quân hay là Áo Bổn tông sư, đồng thời đều cảm ứng một tia khác thường.
Một quyền này của Lợi Trí ngưng trọng mà thật dày đặc, nhưng lại làm cho người ta một loại cảm giác phiêu hốt bất định, trong đó không ngờ lại bao hàm một tia tinh thần niệm lực.
Trong lòng Áo Bổn thầm than một tiếng, biết ở lúc sống chết trước mắt như vừa rồi, Lợi Trí không ngờ đã vượt qua được bình chướng chí cao của võ đạo.
Tựa như Hứa Hải Phong dưới tinh thần áp lực của Thác Hà Đế nên đã ngộ đạo, Lợi Trí cũng đồng dạng không cam lòng khuất phục, cuối cùng đã đi lên đỉnh võ đạo, lĩnh ngộ tinh thần lực lượng thần bí khó lường.
Chỉ là trước mắt chỉ có thể nói là mới sơ cảnh, so sánh với Hạ Nhã Quân trực tiếp mượn nhờ Hứa Hải Phong chiếm được quá trình thể ngộ vô cùng, cũng không cách nào đưa ra so sánh lẫn nhau.
Đừng nói là so với Áo Bổn tông sư, mà dù là so với Hứa Hải Phong cũng không bằng.
Nhưng cuối cùng hắn đã đẩy ra được cánh cửa đi thông điểm chí cao này, vì tu vi ngày sau của chính mình khai mở một con đường vô cùng quang minh, không hề giống như dĩ vãng không có chút đầu mối.
Chỉ cần cần tu khổ luyện, đạt tới cảnh giới tông sư sẽ có một ngày.
Tuy công lực của Lợi Trí không hề tăng trưởng, nhưng chiêu thức lại tăng thêm uy lực trong tay hắn.
Thời khắc này so sánh với trước đó, chỉ có thể nói mới đi được một bước nhỏ, nhưng chỉ một bước nhỏ này, đã là hai cảnh giới khác nhau, hai thế giới khác nhau.
Chỉ là một ly, đã đi xa ngàn dặm.
Dưới khí cơ dẫn dắt, Hứa Hải Phong cùng Hạ Nhã Quân đồng thời phát ra công phu giỏi nhất của bọn họ.
Dây lụa của Hạ Nhã Quân run lên, che khuất bầu trời hóa thành vạn trượng hồng trần, làm cho người ta hoa mắt thần diêu.
Hai tay Hứa Hải Phong ôm tròn, Thái Cực thần công hôm nay là lần đầu tiên xuất hiện.
Một màn kỳ dị lại thượng diễn, chân khí của Lợi Trí và Hạ Nhã Quân phảng phất như bị hắn bão thành vòng tròn hấp dẫn, ở trong hình tròn không gian nho nhỏ lại sinh ra dị biến.
Hứa Hải Phong rõ ràng cảm thấy bên trong ẩn chứa lực lượng kinh khủng, hắn tống hai tay về phía trước, luồng lực lượng cực mạnh không cách nào hình dung này giống như một thanh đao kiếm lợi hại, cắt qua chân lực khí tràng do Áo Bổn tông sư bày ra, mênh mông mãnh liệt hướng Áo Bổn phóng đi.
Ánh mắt Áo Bổn tông sư lần đầu ngưng trọng lên, hắn biết, giao thủ đã lâu, khí cơ song phương đã vững vàng tập trung, một chưởng này chẳng những bao hàm toàn bộ công lực của ba người bọn họ, càng thêm ngưng tụ lòng tin tưởng cùng tự ngạo của cả ba người.
Chỉ cần mình có thể chính diện công kích tan vỡ một chưởng này, vậy thế liên thủ của ba người cũng sẽ không công mà tự phá.
Hắn hít sâu một hơi, không tránh không né, chân khí trong cơ thể trong nháy mắt lên tới tột đỉnh, rõ ràng xuất ra một chưởng đón nhận.
Một tiếng trầm muộn, thân thể Áo Bổn kịch liệt chấn động một chút, nơi khóe miệng ẩn hiện một tia vết máu.
Lợi Trí chí cương chí cường, Hạ Nhã Quân chí âm chí nhu, dưới sự thúc giục hóa giải của Hứa Hải Phong, đạt tới một sự cân bằng vi diệu, âm dương hợp nhất, đúng là bản chất của hết thảy sự vật trên thiên hạ.
Dưới một chưởng ẩn hàm thiên địa nguyên lý, dù là với thân thể của Áo Bổn tông sư, cũng thụ nội thương cực kỳ nghiêm trọng, đây là lần đầu tiên trong suốt hai mươi năm qua hắn bị thương dưới tay người khác.
Ba người Hứa Hải Phong cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Tu vi của ba người bọn họ so với Áo Bổn đều kém hơn một khoảng cách thật xa xôi.
Đặc biệt là Hứa Hải Phong, bởi vì thời gian tu luyện võ học ngắn nhất, căn cơ không sâu. Vừa rồi chạm nhau một chưởng, cả người đều bay ngược ra sau, vừa lúc đánh vào trên cửa sổ, đem cửa sổ tạp vỡ tan nát, mà người của hắn cũng tự nhiên bay ra ngoài cửa sổ.
Áo Bổn liều mạng nén xuống thương thế, miễn cưỡng đề lên một ngụm chân khí, như quỷ mị đi theo.
Thế liên thủ của ba người bọn họ đã phá, mà Hứa Hải Phong lại bị thương nặng, nếu muốn đem hắn đánh gục, lúc này đúng là thời cơ tốt nhất, một khi bỏ qua, còn muốn có cơ hội này còn khó hơn lên trời.
Hắn thoát ra ngoài cửa sổ, đang muốn đuổi theo, đột nhiên một thanh loan đao vẽ lên một đường cong tuyệt vời mà kỳ dị, đã đi tới trước mặt của hắn.
Trong lòng Áo Bổn cả kinh, chuôi loan đao này ẩn chứa nội lực cực mạnh, tuy không bằng một kích liên thủ của ba người Hứa Hải Phong, nhưng đã không dưới bản thân hắn vốn đang bị thương nặng.
Đây là người nào, Áo Bổn nhìn thấy Hứa Hải Phong bay xuống dưới, liền muốn lui ra sau chạy trốn, trong lòng biết được nếu để hắn chạy thoát, tất nhiên sẽ trốn tránh thật kỹ. Khi đó muốn giết được hắn, đừng nói là không có khả năng, ít nhất cũng là phí công thật lớn.
Sĩ tốt Hắc Kỳ quân không thể so sánh với người thường, hắn cũng không có nắm chắc dưới sự củng vệ của mấy ngàn Hắc Kỳ quân mà có thể ám sát thành công.
Thầm than một tiếng, hắn buông tha cho ý nghĩ tránh né, ngưng khởi dư lực, bổ mạnh một chưởng vào trên loan đao.
Đao chưởng tương giao, thân thể Áo Bổn lại chấn động, một ngụm máu tươi không kềm chế được, oa một ngụm phun ra.
Chủ nhân loan đao chính là ba huynh đệ An Đức Lỗ, ba người bọn họ từng nói có thể cùng cao nhân cấp số tông sư một phen thắng bại, chỉ bằng vào công phu tiếp lực đặc biệt này.
Ba huynh đệ bọn họ có thể đem công lực bản thân hoàn toàn tập trung lên một người, khiến cho người nọ công lực bạo tăng, không dưới cao thủ cấp tông sư.
Chẳng qua lúc này, ba người bọn họ bị một kích của Áo Bổn tông sư, lập tức đặt chân không vững, biến thành ba cái hồ lô lăn lông lốc.
Áo Bổn đặt chân lướt tới, chỉ cảm thấy nơi ngực phiền muộn, một ngụm chân khí cơ hồ khó thể vận lên.
Chỉ là vào thời khắc này, đúng là cơ hội có một không hai, đúng là thời cơ không thể mất, mất sẽ không còn.
Hai chân hắn khựng lại, nhanh như thiểm điện đuổi theo Hứa Hải Phong đang lảo đảo lui về phía sau, đang muốn dùng một chưởng lấy tính mạng hắn.
Đột nhiên, sắc mặt của hắn biến đổi, một cỗ tín hiệu cực kỳ nguy hiểm truyền vào đầu óc của hắn, liền phảng phất giống như bị mãnh thú đang trừng trừng nhìn thẳng vào, thân thể của hắn ở thời khắc này không tự chủ được mà nổi da gà.
Trên mặt hắn rốt cục biến sắc, không hề truy kích, mà thân thể ngửa về phía sau, lấy tốc độ càng nhanh hơn thối lui.
Một mũi tên lấy tốc độ tuyệt đối lạ thường khôn cùng cắt qua hư không, ở trên trời cao để lại một đạo dấu vết huyến lệ đủ màu, nhìn như một vầng kỳ quan đương thời.
Chỉ là bản thân đang lâm kỳ cảnh như Áo Bổn tông sư lại không hề có tâm tư thưởng thức, thân thể của hắn dùng một loại tốc độ vượt qua cực hạn của con người bay ngược về phía sau.
Nhưng sau lưng lại truyền đến tiếng dải lụa xé gió, Hạ Nhã Quân thừa người gặp nguy, lại tiếp tục đánh lén.
Trong nháy mắt Áo Bổn tông sư liền làm ra quyết định, thân thể của hắn cũng không dừng lại chút nào, ngược lại càng tăng thêm lực đạo, ngạnh sanh từ trong vòng dải lụa của Hạ Nhã Quân bay ngược ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt do dự này, mũi điêu linh tiễn đã đuổi theo Áo Bổn đang bay ngược.
Một đạo máu tươi từ trên người Áo Bổn tông sư bắn ra, tuy hắn ở thời khắc cuối cùng rốt cục thành công tách ra chỗ yếu hại, nhưng vẫn bị một mũi tên kinh thiên động địa của Triết Biệt bắn thủng cánh tay phải.
Thân hình Áo Bổn không ngừng, tiếp tục lui về phía sau, đánh vỡ vách tường hậu viện, trong nháy mắt biến mất vô tung.
Hạ Nhã Quân thu hồi dải lụa, thần sắc mang theo một tia tiếc nuối, một kích này của nàng dù đã đánh trúng mấy đại huyệt sau lưng Áo Bổn, đã làm hắn thương càng thêm thương, trong thời gian ngắn, Áo Bổn tông sư cũng không là mối hoạn.
Chỉ là dưới loại tình huống này, vẫn bị Áo Bổn phá vây chạy đi, đúng là không uổng danh tiếng tông sư.
Trên một tòa tháp bên ngoài vài trăm thước, Triết Biệt lại cầm cung lắp tên, một đôi mắt ưng nhìn kỹ phạm vi trong phòng ngàn thước, ở trong phạm vi này, không gì qua được mắt hắn.
Nhưng mà qua nửa giây, hắn vẫn không nhìn thấy được gì, thẳng đến khi Hứa Hải Phong phát ra hiệu lệnh, hắn mới thu cung mà về.
Trong đình viện, Lợi Trí lòng còn sợ hãi hỏi: " Lão gia hỏa đã đi?"
Tuy linh giác của hắn đã cảm thấy Áo Bổn tông sư đã đi xa, nhưng vì là lần đầu tiên sử dụng lực lượng tinh thần, hắn vẫn không dám tin tưởng.
Hứa Hải Phong cùng Hạ Nhã Quân nhìn nhau, đồng thời cười nói: " Chúc mừng Lợi Trí huynh."
Lợi Trí ngẩn ra, lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, hắn nặng nề gật đầu nói: " Đều nhờ vào phúc khí của nhị vị."
Biến hóa trên người Lợi Trí làm sao qua mắt được Hứa, Hạ hai người đã từng lĩnh ngộ qua tinh thần lực, bọn họ tự nhiên cảm ứng được Lợi Trí đã đột phá, nhưng vừa rồi thế cục vô cùng khẩn trương, trong lúc sinh tử, mạng treo một đường, cho tới bây giờ mới có thời gian nói lời chúc mừng.
Lợi Trí nhân họa gặp phúc, tính tình hắn thẳng thắn, không chút che giấu sự hưng phấn của chính mình.
Hứa, Hạ hai người nhìn thấy, lại cảm thấy cao hứng cho vị chiến hữu này. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Nhưng vào lúc này, một trận bước chân truyền đến, Tương Khổng Minh cùng Cáp Mật Thứ nghe nói Hứa Hải Phong bị ám sát, lập tức buông xuống hết thảy, cùng nhau chạy tới.
Suy nghĩ trong lòng hai người tuyệt đối khác nhau. Thế cục này vốn do chính Tương Khổng Minh bày ra, vì thế hắn chỉ lo lắng bề ngoài, nhưng trong lòng lại không cho là đúng.
Chỉ là đối với việc cuối cùng Áo Bổn có thể phá vòng vây mà đi, có vẻ có chút ngoài ý muốn mà thôi. Hắn tự xưng là tính không bỏ sót, nhưng dù sao không phải chuyện gì cũng đúng như tâm ý, để lại họa căn này, ngày sau sẽ có thể trở thành tâm phúc họa lớn.
Về phần Cáp Mật Thứ biết Lợi Trí đã thành công đột phá trên võ đạo, cao hứng đến múa tay múa chân, khó thể tự khống chế.
Hứa Hải Phong vốn định giữ bọn họ ở lại thêm mấy ngày, nhưng Cáp Mật Thứ lòng như lửa đốt, nên cứ muốn đi về, hai người bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ước định ngày sau gặp lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.