" Khái…" Thân thể mập mạp của Đường Tông Hàn gian nan cựa quậy trên lưng ngựa, hắn chần chờ chốc lát, rốt cục dùng giọng hòa ái nói: " Lão phu làm lớn, kêu một tiếng hiền chất."
Câu nói của cha vợ tương lai, Hứa Hải Phong cũng không dám chậm trễ: " Ngài lão khách khí, trực tiếp gọi tên tiểu tướng là Hứa Phong là được."
Ở trong lòng hắn lại nghĩ, nếu ngươi gọi ta là hiền tế, ta sẽ càng thêm cao hứng.
Đường Tông Hàn thoáng động khóe môi, hỏi: " Hôm nay lão phu đến đây, là muốn hỏi một chút, hiền chất có từng gặp qua tiểu nữ Nhu nhi?"
Hứa Hải Phong thầm nghĩ chính chủ quả nhiên đã tới, hắn ngẩng đầu lên, gặp hai mắt Đường Tông Hàn, không khỏi rất kỳ quái.
Nghe khẩu khí của hắn, tựa hồ phi thường bất mãn việc của mình và Đường Nhu Nhi, nhưng linh giác của Hứa Hải Phong lại rõ ràng nói cho hắn, trong lòng vị lão nhân này cũng không có tâm tình lo lắng, phản đối hay phẫn nộ. Tựa hồ còn có chút vui vẻ hoan khoái, như thật yên tâm buông xuống một tảng đá lớn, loại cảm giác quái dị này làm cho hắn có chút ngạc nhiên.
Hứa Hải Phong thản nhiên thừa nhận, nói: " Nhu nhi đang ở chung xe với chuyết kinh(vợ) tiểu tướng, nếu đại nhân muốn gặp nàng, xin cho mạt tướng đi gọi đến."
Đường Tông Hàn chưa mở miệng, Phương Lệnh Đức đã không chờ đợi được nói: " Còn có Doanh nhi? Cùng kêu ra đi."
Hứa Hải Phong đang muốn trả lời, đột nhiên nghe được làn gió thơm thổi qua sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thien-phach-huyet/1440840/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.