Bên ngoài đại doanh tiếng người ồn ào, ba vạn Hồng Sắc Hải Dương thương kỵ binh rốt cục thuận lợi quay về. Hứa Hải Phong mang theo Phương Doanh Anh cùng ra nghênh đón, vừa nhìn thấy hai chiếc xe lớn, Phương Doanh Anh dùng mắt nhìn hắn như ý hỏi. Nhìn đôi mắt to xinh đẹp như biết nói của nàng, Hứa Hải Phong mỉm cười chỉ chỉ vào chiếc xe thứ hai. Phương Doanh Anh lập tức nhảy xuống ngựa, chạy như bay tới trước chiếc xe thứ hai, vừa xoay người đã dễ dàng chui vào. Bên trong đầu tiên phát ra vài tiếng kêu thanh thúy, theo sau chính là tiếng hoan hô tràn ngập vẻ vừa vui vừa sợ. " Tiểu đệ, ngươi thật là hảo thủ đoạn, bốn đóa kim hoa kinh sư đã bị ngươi hái đi hai đóa." Phương Hướng Minh bội phục nói. " Hai đóa? Lần này đại ca nói sai rồi." Hứa Hải Phong ra vẻ khinh thường nói. " Như thế nào?" Hứa Hải Phong chỉ vào chiếc xe đầu tiên nói: " Đại ca có biết người trong xe này là người phương nào không?" Phương Hướng Minh kinh ngạc nói: " Không phải là Lâm Uyển Nhàn cô nương sao." Hứa Hải Phong mỉm cười vươn ngón trỏ ngoắc hắn một cái, Phương Hướng Minh hiểu ý đưa đầu qua. Sau đó hắn chợt nghe thanh âm trầm thấp mà tràn ngập đắc ý của Hứa Hải Phong nói: " Ngoại trừ Uyển nhi, còn có Nhã Quân cũng ở bên trong." Phương Hướng Minh ngẩng phắt đầu lên, không thể tin nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói: " Thiên hạ diễm phúc đều bị ngươi hưởng hết, tiểu tử ngươi rốt cục đã gặp phải vận khí cẩu thỉ(phân chó) gì a." " Đại ca lại sai rồi." Hứa Hải Phong vui vẻ cười nói: " Tiểu đệ đi chính là số đào hoa, mà không phải là cẩu thỉ vận gì cả." Trong lòng hắn nghĩ đến, như vậy ngươi đã giật mình, nếu cho ngươi biết bốn đóa kim hoa đều bị ta thu vào trong túi, không biết ngươi lại có cảm tưởng gì. Trong xe, Phương Doanh Anh lôi kéo tay Lưu Đình, cùng Đường Nhu Nhi ba người kỷ kỷ tra tra nói chuyện không ngừng. Đột nhiên màn xe xốc lên, Hứa Hải Phong cứ như vậy không chút nào e ngại tiến vào, thấp giọng nói: " Đã tới, Đình nhi không nên lên tiếng, để tránh chọc phải phiền toái không cần thiết." Lưu Đình nhu thuận gật đầu ân một tiếng. Hứa Hải Phong cầm lấy bàn tay mềm nhẵn của nàng, nói: " Ủy khuất nàng, chờ sau khi ta vào kinh sư một chuyến, trở lại Lâm An, xin mời phụ mẫu làm chủ, nghênh nàng qua cửa." Lưu Đình thẹn thùng cúi thấp đầu, nhưng không cách nào che giấu vẻ mặt vui mừng. Hứa Hải Phong thả bàn tay ngọc của nàng ra, xoay người kéo Đường, Phương hai người, nói: " Tam thúc đã thúc giục qua hai lần, chúng ta đi gặp lão nhân gia." Phương Doanh Anh khẽ tránh một chút, không có tránh thoát, nàng vẫn là lần đầu tiên bị Hứa Hải Phong nắm tay trước mặt chúng nữ, trong lòng nhảy mạnh, hơi có vẻ dồn dập bất an. Một đôi mắt to qua lại bối rối, chính là không dám nhìn thẳng hắn. Hứa Hải Phong kéo tay hai nàng, trù trừ đi nhanh tới thư phòng của Phương Lệnh Thần. Dọc theo đường đi cũng không biết có bao nhiêu người trợn mắt nhìn xem. " Tam thúc, chúng ta tới." Hứa Hải Phong cũng không gõ cửa, trực tiếp dùng chân đẩy ra cánh cửa khép hờ, đi vào. Phương Lệnh Thần ngẩng đầu liếc mắt liền thấy được động tác thân mật của ba người bọn họ, không khỏi ngẩn ra. Trong thư phòng ngoại trừ Phương Lệnh Thần, còn có mấy vị tướng lãnh. Kể cả Tô Xuân Vĩ cũng đứng lẫn trong đó, bọn họ nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ tươi cười hiểu ý. " Tam thúc…" Hứa Hải Phong dùng tay kéo mạnh, Đường, Phương nhị nữ rõ ràng ý hắn, ngọt ngào kêu lên một tiếng. " Hậu sinh khả úy, hiền chất, lão phu khi còn trẻ nếu có được một nửa bản lãnh như ngươi là tốt rồi." Phương Lệnh Thần khó gặp cũng nổi lên lời đùa giỡn. " Tam thúc, ngài nói bậy gì chứ?" Phương Doanh Anh giận dỗi không thuận theo, ở trong tiểu bối Phương gia cũng chỉ có nàng mới dám chỉ trích Phương Lệnh Thần vốn nổi danh cổ hủ nhất trong tam lão Phương gia. Hứa Hải Phong nhướng mày, tăng thêm ngữ khí nói: " Doanh nhi, sao có thể vô lễ với tam thúc như thế, mau nhanh xin lỗi." Phương Doanh Anh chu miệng, đang muốn không thuận theo, lại cảm giác được ngón tay Hứa Hải Phong xẹt qua trong lòng bàn tay nàng, thật quả quyết, lập tức tâm loạn như ma. Oan gia này, ở trước mặt nhiều người còn dám làm chuyện xấu. Gương mặt nàng ửng đỏ, sợ hắn lại dùng thủ đoạn gì khác, không thể làm gì khác hơn là ủy ủy khuất khuất nói: " Tam thúc, Doanh nhi xin lỗi ngài." Từ sau khi nàng đi tới đại doanh phương bắc, làm gì từng có thần thái như vậy, chẳng những Phương Lệnh Thần vô cùng ngoài ý muốn, mà ngay cả chúng tướng lãnh bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm, cơ hồ không dám tin tưởng vào hai mắt cùng lỗ tai của mình. Phương Doanh Anh chứng kiến vẻ mặt kỳ quái như thế của nhiều người trong sảnh, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rần lên, cũng không dám đứng yên tại chỗ. Nàng tránh thoát bàn tay của Hứa Hải Phong, nhanh như chớp bỏ chạy không còn bóng dáng. Đường Nhu Nhi che miệng khẽ cười nói: " Doanh nhi muội tử rốt cục gặp phải khắc tinh." Phương Hướng Minh cũng thở dài nói: " Thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn." Phương Lệnh Thần đột nhiên vung tay lên, nói: " Hôm nay lão phu phá lệ một lần, các vị buổi chiều trở lại thương nghị. Lão phu cùng Hải Phong chất nhi còn có việc thương lượng, Hướng Minh lưu lại." Chúng tướng lãnh đều đứng dậy hành lễ rời đi, lúc Tô Xuân Vĩ rời đi, len lén hướng Hứa Hải Phong giơ ngón tay cái, theo sau làm ra thủ thế như nhào tới trước, tỏ vẻ chính mình bội phục đến sát đất. Phương Lệnh Thần đợi tất cả mọi người cùng rời đi xong, nhìn Hứa Hải Phong, đầy mặt ngưng trọng, hỏi: " Hiền chất, ngươi đã quyết định sao?" Hôm nay Hứa Hải Phong đặc biệt lôi kéo nhị nữ đi công khai đến đây, chính là muốn công khai tuyên bố quan hệ giữa hắn cùng nhị nữ. Hành động thực tế như vậy so với lời nói bằng miệng còn hiệu quả hơn gấp trăm lần. Lúc này nghe Phương Lệnh Thần hỏi, hắn thản nhiên nói: " Đúng vậy, tiểu chất đã quyết định, trở lại kinh sư, liền hướng nghĩa phụ cùng Đường đại nhân cầu hôn, nghênh đón Nhu nhi cùng Doanh nhi qua cửa." Lúc này ngay cả Đường Nhu Nhi cũng thẹn thùng cúi đầu, hai gò má nàng ửng đỏ, sóng mắt lưu chuyển, vẻ diễm sắc như thế làm ba nam nhân trong phòng đều hoa mắt thần diêu. " Ân…" Phương Lệnh Thần gật đầu nói: " Đường tiểu thư, ta có chút lời muốn nói riêng với Hải Phong, ngươi xem…" Đường Nhu Nhi kinh ngạc nhìn vị trưởng giả được xưng là vô cùng nghiêm khắc này, nàng thật sự nghĩ không ra có lời gì mà mình không thể biết, nhưng miệng nàng vẫn nhẹ giọng nói: " Vậy ta đi tìm Doanh nhi muội tử." Trong lòng Hứa Hải Phong sinh ra cảm giác mơ hồ không ổn, dò hỏi: " Tam thúc vì sao phải bảo Nhu nhi đi ra?" Phương Lệnh Thần thở dài nói: " Lúc ngươi ở kinh sư có từng gặp qua Ngô vương điện hạ?" Ngô vương Lưu Chính Khải là đứa con thứ năm của Hán Hiền đế. Phương Lệnh Thần nhắc tới tên của hắn, Hứa Hải Phong liền hiểu rõ ràng ý tứ của lão. Ngũ vương tử từng gặp qua Đường Nhu Nhi, đến nay chưa lập gia đình, chính là tưởng muốn đợi mỹ nhân khuynh tâm vào một ngày nào đó. Nếu như hắn biết Hứa Hải Phong đạt được trái tim của mỹ nhân, lại dễ gì bỏ qua. Hứa Hải Phong nhớ lại tình hình gặp hắn vào ngày điện thí, người này nhìn thế nào cũng không giống hạng người khoan hồng độ lượng. Hắn đem Đường Nhu Nhi xem như cấm luyến, chính mình lại hoành đao đoạt ái, chỉ sợ đúng thật là một chuyện phiền toái. Nếu đổi lại là Hứa Hải Phong lúc trước khi xuất sứ Hung Nô, có lẽ phải đánh trống rút lui. Nhưng hôm nay hắn làm sao lại sợ hãi gian ác hiểm trở, vì nữ tử trong tim, chớ có nói Lưu Chính Khải là con trai của hoàng đế, cho dù là hắn có đi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, hắn cũng không nửa phần lui nhượng. Hứa Hải Phong mỉm cười nói: " Đa tạ tam thúc nhắc nhở, chẳng qua tiểu chất tự có suy nghĩ. Có câu là, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Muốn ta buông tha cho Nhu nhi đó là quyết không thể nào. Huống chi cho dù hiện tại ta buông tay, lấy tâm tính của ngũ điện hạ, chỉ sợ cũng đã ghi hận trong lòng, đợi thời cơ sẽ tính sổ." Thần sắc Phương Lệnh Thần khẽ động, nói: " Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, ai…khó được ngươi xem thấu triệt như thế, so với lão đầu tử như ta còn muốn hào hiệp hơn ba phần, không hổ là đệ nhất nhân trẻ tuổi đã tìm hiểu được tinh thần thế giới." Hứa Hải Phong mỉm cười, những lời này hắn trộm đến từ chỗ Tương Khổng Minh. " Tam thúc, tiểu đệ tâm chí rộng lớn, hắn chẳng những muốn đồng thời nghênh đón tiểu muội cùng Đường Nhu Nhi, còn có một vị là Đường cung thủ tịch nhạc sĩ." Phương Hướng Minh ở một bên cố gắng thêm dấm chua nói. " Cái gì?" Phương Lệnh Thần kinh hô lên, ánh mắt nhìn Hứa Hải Phong càng thêm cổ quái, rốt cục thở dài nói: " Nghĩ không ra lão phu còn là đánh giá thấp ngươi." Hứa Hải Phong cười mà không nói, phảng phất như đây là việc thiên kinh địa nghĩa, căn bản không đáng giá để phải kinh hãi tiểu quái. " Kỳ thật, luận tâm tính tài trí, khí độ đảm lược, ngũ điện hạ thật sự là trên đại điện hạ." Phương Lệnh Thần than thở không thôi: " Từ ba năm trước, bệ hạ đã muốn xác lập ngôi vị thái tử. Khi đó, ngũ điện hạ danh tiếng cao nhất, cả triều văn võ đều cũng cực kỳ xem trọng." Truyện được copy tại Truyện FULL " Vậy vì sao còn chưa lập đông cung thái tử?" Hứa Hải Phong trong lòng vừa động, hỏi: " Chẳng lẽ có liên quan tới Nhu nhi?" Phương Lệnh Thần gật đầu nói: " Lúc ấy, ngũ điện hạ xuân phong đắc ý, chí so với trời cao. Nhưng sau một lần ngẫu nhiên gặp nhau, hắn lại nhìn thấy Đường Nhu Nhi lúc ấy chỉ mới có mười lăm tuổi. Vì vậy ngũ điện hạ liền lập chí không được nàng quyết không cưới vợ." " Vậy lại có quan hệ gì với việc lập thái tử?" Hứa Hải Phong khó hiểu hỏi. " Khi thái tổ hoàng đế còn sống từng có giáo huấn, nhất quốc chi mẫu không thể là nữ tử gia đình vọng tộc. Đường gia là một trong tứ đại thế gia đương triều, truyền thừa mấy trăm năm, vị cư cực phẩm, ngươi nói có phải là vọng tộc hay không?" Phương Lệnh Thần giải thích. " Thái tổ hoàng đế một đời anh minh, vì sao lại lập ra quy củ cổ quái như thế?" Hứa Hải Phong khó hiểu. Phương Lệnh Thần cười khổ nói: " Đây là đạo cân bằng của đế vương, hôm nay tứ đại gia tộc chúng ta đều có sở trường, kiềm chế lẫn nhau, giang sơn Hán gia mới có thể vững như bàn thạch. Nếu cho một nhà độc đại, vậy sẽ gặp phải phân tranh vô cùng, ngôi vị hoàng đế của Lưu gia cũng sẽ ngập ngập nguy cơ." Hứa Hải Phong có chút hiểu được, đột nhiên cười nói: " Tam thúc, nếu ngũ điện hạ thật là một vị anh hùng nhân vật, vậy hắn nhất định sẽ buông tay. Theo thế cục trước mắt đến xem, chính là thời cơ tốt nhất ta hướng Đường đại nhân xin cầu hôn." " Như vậy là vì sao?" Lần này đến phiên Phương Lệnh Thần kỳ quái hỏi. " Hung Nô không ngờ cùng Khải Tát đạt thành liên minh, không bao lâu sẽ phạm vào giang sơn Đại Hán ta. Hôm nay bên trong cảnh nội Đại Hán nhìn như ca múa thanh bình, kỳ thật nguy cơ tứ phía. Tại cục diện này, nếu ngũ điện hạ còn có lý trí, dù là trong lòng không muốn, cũng sẽ không đồng thời đắc tội Phương, Đường hai nhà. Huống hồ, Hắc Kỳ quân của tiểu chất cũng có chiến lực không nhỏ, hắn lại làm sao bỏ qua mà không cần." Hứa Hải Phong khóe miệng mỉm cười, tự tin nói. Phương Lệnh Thần chú cháu nhìn nhau, đều cảm giác lời này vô cùng có đạo lý. Cuối cùng, còn là Phương Lệnh Thần thở dài nói: " Tóm lại hiền chất ngươi nên cẩn thận ứng phó là được." Hứa Hải Phong gật đầu tạ ơn, hắn cũng không phải không tin được hai người Phương Lệnh Thần, mà là việc Trình gia phản quốc quá mức huyền hồ, nếu như không có chứng cớ xác thực, ngoại trừ Phương gia gia chủ Phương Lệnh Thiên, hắn vốn không muốn mà cũng không dám nói với bất kỳ ai về chuyện này. Nhưng vào lúc này, Tương Khổng Minh điên điên khùng khùng chạy vào, trên tay cầm một chai rượu, chỉ là trong bình không phải đựng rượu ngon, mà là một loại chất lỏng màu đen đọng lại, tản ra mùi vị gay mũi. " Phương tướng quân, vật này là nơi nào tới?" Tương Khổng Minh bất chấp lễ phép, hướng Phương Hướng Minh dò hỏi. Phương Hướng Minh biết thân phận của Tương Khổng Minh, không muốn đắc tội hắn, liền vui vẻ nói: " Vật này là hồi tháng trước ngoài ý muốn đào được ở phía mặt đông, chỉ là không biết vật gì." Tương Khổng Minh hai mắt tỏa ánh sáng, đột nhiên cười ha hả: " Thật sự là trời phù hộ ta." Ba người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ trong lòng, người này lại nổi điên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]