Chương trước
Chương sau
" Ý chí của tiểu hữu thật kiên định."
Một câu nói của Thác Hà Đế, tinh thần lực tràng trong nháy mắt biến mất vô tung, phảng phất cho tới bây giờ chưa từng tồn tại qua.
Hứa Hải Phong thở dài một hơi, mới phát giác sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, hắn cung kính hướng Thác Hà Đế bái một lạy, nói: " Vãn bối Hứa Hải Phong bái kiến tiền bối."
Trải qua một màn vừa rồi, Hứa Hải Phong cũng không còn dám xem thường vị tiền bối cao nhân đã đặt chân vào cảnh giới tông sư này. Mặc dù lúc đối mặt với Tần Dũng có thể so sánh với viễn cổ cự thú, bọn họ vẫn có thể bó tay không cách ứng phó. Nhưng ngoại trừ việc đó ra, thiên hạ tuy lớn, nhưng còn có người nào dám làm càn ngay trước mặt bọn họ.
" Không cần nhiều lễ, nếu ngươi đã qua một cửa này, bước ra một bước, vậy chúng ta cứ lấy bình bối mà luận giao thôi." Thác Hà Đế hòa ái nói, trên người không có nửa điểm làm giá của trưởng bối.
Hứa Hải Phong tự nhiên biết hắn đang nói những thứ gì, liền ngay mới vừa rồi, hắn cũng đã lĩnh ngộ lực lượng thần bí trong tinh thần thế giới, cho nên mới có thể phân đình kháng lễ với tinh thần lực tràng do Thát Hà Đế bày ra.
Võ công chi đạo, trước khi đạt tới tông sư, tu tập rèn luyện chính là thân thể, chỉ có không ngừng ma luyện chính thân thể mình, mới có thể đạt tới cảnh giới càng cao một tầng.
Trong cơ thể, tinh, khí, thần, ba thứ đều đủ.
Chính là luyện tinh hóa khí, là đem tinh nguyên trong thể nội chuyển hóa thành chân khí, khi bước này đạt tới đỉnh cao cuối cùng, lại dưới cơ duyên xảo hợp, có thể đột phá giới hạn của thân thể, tiếp xúc với tinh thần thế giới hư vô mờ mịt. Text được lấy tại Truyện FULL
Chỉ có lĩnh ngộ lực lượng bên trong tinh thần thế giới, hơn nữa còn không bị lạc bên trong, mới có thể chân chính đạt tới mục đích tu thần thật sự.
Có thể nói, vũ giả dưới tông sư, tu luyện đều là tinh và khí, mà chỉ có tuyệt đỉnh cao thủ cấp tông sư, mới có thể tu luyện tự thân thần thông.
Đương nhiên, ngàn người đủ dạng, trong quá trình tu thần, không có bất cứ kẻ nào có thể chỉ điểm cho người khác, thứ thích hợp với mình chưa hản đã thích hợp với người khác, nên cũng không phải là việc gì kỳ lạ.
Tới bước này, thường thường nhất thời ngộ đạo so với mấy chục năm khổ tu càng thêm hữu hiệu.
Nếu Hứa Hải Phong đã lĩnh ngộ tới tinh thần lực lượng, vậy sớm muộn gì cũng là ngang hàng, nên Thác Hà Đế mới có thể cam nguyện cùng hắn bình bối luận giao.
Hứa Hải Phong hào hiệp cười nói: " Lúc này vãn bối thấp hơn tiền bối khá xa, thật sự là không dám tòng mệnh. Nếu ngày sau có điều thành tựu, sẽ định luận sau."
Trong lời của hắn có ý nói hiện tại ta xa xa không sánh kịp với ngươi, cho nên không dám bình bối tương giao. Chẳng qua đợi ngày sau khi ta có thể đạt được trình độ so với ngươi, tự nhiên phải là như thế.
Thác Hà Đế ha ha cười nói: " Vậy thì cứ tùy ý là được."
" Dạ…" Hứa Hải Phong cung kính đáp.
" Lê huynh vẫn khỏe?" Thác Hà Đế dò hỏi.
" Lê lão tiền bối hết thảy mạnh khỏe, chuyến này vãn bối từng gặp qua lão nhân gia, được ông ấy không chê bỏ, nên được luyện tập Cự Linh chưởng thần công." Hứa Hải Phong chỉ ngắn ngủi câu đầu tiên đã đem quan hệ giữa mình và Lê Ngạn Ba giải thích rõ ràng.
Hắn thông qua tinh thần cảm ứng, đã sớm biết Thác Hà Đế không có ác ý, nhưng thời khắc này, hắn trở nên tâm cao khí ngạo, nên khinh thường mượn danh của Lê Ngạn Ba đeo vào trên người mình.
Nhìn hắn một cái, Thác Hà Đế hỏi: " Trách không được ta xem ngươi tu tập nội công, tựa hồ không thuộc Lê huynh nhất mạch, nhưng khí mạch du trường, thật là lão phu bình sinh mới thấy, đó là công phu gì vậy?"
Cách hỏi trực tiếp về công phu của người khác chính là vũ giả tối kỵ, nhưng đã đạt tới cảnh giới lĩnh ngộ tiên thiên như bọn họ, người đã nắm giữ được tinh thần lực lượng, thì cũng chỉ là chuyện nhỏ không có ý nghĩa gì mà thôi.
Hứa Hải Phong không chút nào mịt mờ, nói thẳng: " Vãn bối được Thái Ất chân nhân để mắt, đã được chỉ dạy Tĩnh Tâm Quyết."
" Tĩnh Tâm Quyết?" Trên vẻ mặt không hề dao động của Thác Hà Đế lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hứa Hải Phong hãnh diện nói: " Đúng là Tĩnh Tâm Quyết đứng đầu trong danh liệt kỳ công mật nghệ bảng."
Thác Hà Đế thở dài nói: " Thái Ất chân nhân được xưng người đứng đầu trong tam đại tông sư Trung Nguyên, quả nhiên là có chỗ độc đáo, Tĩnh Tâm Quyết quả nhiên danh bất hư truyền."
Hứa Hải Phong mỉm cười, vẫn chưa trả lời, nhưng trong lòng hắn biết mới vừa rồi có thể thông qua khảo nghiệm, Tĩnh Tâm Quyết dĩ nhiên là một trong những nguyên nhân, nhưng chủ yếu nhất chính là tác dụng của xà huyết quái dị trong cơ thể hắn.
Nhưng vào lúc này, Hứa Hải Phong linh giác chớp động, sinh ra một loại cảm giác bị người theo dõi. Nếu là trước kia, hắn căn bản không có khả năng phát hiện, nhưng lúc này sau khi lĩnh ngộ tinh thần lực lượng, liền tự nhiên cảm ứng được bên trong đủ loại ảo diệu.
Hắn quay đầu nhìn ra phía sau, nhưng trong lòng sinh ra một loại chán ghét kỳ diệu khó hiểu, người bên trong giống như đã từng quen biết, nhưng người này trong tâm có quỷ, nên sẽ bất lợi đối với chính mình. Bất thình lình tâm điện cảm ứng làm hắn cau chặt mày, đại não vận chuyển với tốc độ cao, đem những nhân vật mình từng gặp lướt nhanh loại bỏ trong đầu một lần, khuôn mặt anh tuấn của quốc sư Hung Nô Cáp Mật Thứ liền xuất hiện bên trong ý thức sâu kín của hắn.
Hứa Hải Phong bật cười, cao giọng nói: " Quốc sư nếu tới, sao không đi ra gặp mặt."
Thác Hà Đế đối với khả năng nhanh như vậy mà hắn có thể nắm giữ tinh thần lực lượng liền có vẻ cực kỳ kinh ngạc.
Hơn mười năm trước, lần đầu tiên khi Thác Hà Đế tiếp xúc đến sự huyền bí của tinh thần thế giới, phải tốn hao suốt một năm lâu, mới sơ bộ bước đầu lục lọi ra quy luật cùng ảo diệu bên trong.
Nhưng Hứa Hải Phong vừa mới lĩnh ngộ liền biểu hiện ra thiên phú cao cực kỳ, bậc tư chất này đủ làm cho hắn hâm mộ không thôi.
Hắn cũng không biết, dưới sự hun đúc của Tương Khổng Minh, Hứa Hải Phong đã sớm học tập qua sự phân loại tinh thần lực, đối với việc làm sao vận dụng cũng có thể lưu sướng dễ dàng.
Chỉ là trước hôm nay, bản thân hắn cũng không đạt được loại lực lượng thần bí này, cho nên vốn không cách nào sử dụng. Nhưng lý luận của hắn đã sớm biết nhiều hơn những tông sư trên thế giới này, khuyết thiếu chỉ là thực tế mà thôi.
Giống như một nhân tài chuyên nghiệp tinh thông cổ phiếu, nhưng lại không có tiền vốn, thì hắn làm sao có thể đạt được càng nhiều tài phú.
Mà khi hắn đột nhiên lĩnh ngộ được tinh thần lực lượng, đủ loại phương pháp vận dụng lập tức hiểu rõ ràng hoàn toàn, dùng dao mổ trâu giết gà, lập tức làm cho Thác Hà Đế phải nhìn bằng ánh mắt khác.
Cáp Mật Thứ ở bên trong phòng thất kinh, hắn tự cho võ công không thấp hơn Hứa Hải Phong, chỉ cần cẩn thận một chút, liền quả quyết không thể bị người phát giác. Tuy nói hắn không có khả năng giấu diếm Thác Hà Đế tông sư, nhưng Thác Hà Đế sao lại đi tiết lộ hành tung của hắn.
Thời khắc này lại bị người vạch ra hành tung, hắn cũng không tiện không ra gặp mặt, không thể làm gì khác hơn là ho khan một tiếng, từ trong phòng tiến đến.
Có thể trở thành quốc sư Hung Nô, được xưng là túi khôn đệ nhất của Mạo Đốn Đan Vu, dĩ nhiên là người thường không thể sánh bằng. Một điểm cũng nhìn không ra thái độ quẫn bách, ngược lại càng là tiêu sái thong dong, có vẻ phong độ phiêu nhiên. Hắn chắp tay nói: " Hứa tướng quân, đã lâu không gặp."
" Nhờ phúc, chào quốc sư." Hứa Hải Phong tươi cười nói, diễn kịch sao, ngươi biết ta cũng không kém a.
Cáp Mật Thứ xoay người hướng Thác Hà Đế khom người vấn an, với tự tôn của một quốc sư như hắn, lại tạm thời cung kính như thế, có thể thấy được địa vị của Thác Hà Đề trong lòng Hung Nô nhân là sùng cao thế nào.
" Nghe nói Hứa tướng quân ngày mai phải về Hán đình, vì sao không ở lâu thêm mấy ngày?" Cáp Mật Thứ cười hỏi.
Hứa Hải Phong thở dài nói: " Không muốn về cũng không được, thật không còn cách. Mạt tướng cũng muốn ở lại quý quốc thêm một ít lâu, chỉ tiếc nghe được trong cung quý quốc có biến, không thể làm gì khác hơn đành phải rời đi, đem tình huống bẩm minh kim thượng, thỉnh ngài định đoạt."
Nghe được Hứa Hải Phong trực tiếp đề cập chuyện vương phi mất tích, Cáp Mật Thứ chỉ đành cười khổ một tiếng, việc này quả thật kỳ quặc, quả thật là không thể tưởng tượng. Không có linh giác của cấp bậc tông sư cảm ứng, còn có ai có thể ở trong trùng trùng phòng hộ lại lặng yên không một tiếng động mang đi Lưu Đình.
Nhưng kẻ hiềm nghi duy nhất chính là Áo Bổn tông sư của Khải Tát đã được Thác Hà Đế chứng minh là người vô tội, đối với lời nói của vị tông sư này, cho tới bây giờ Cáp Mật Thứ không có chút nào hoài nghi. Hắn nói qua không phải Áo Bổn, vậy khẳng định không phải người này.
Đã như vậy, giải thích duy nhất là bên trong hoàng cung có nội gian, hơn nữa thân phận địa vị của nội tặc tuyệt đối không thấp, nếu không sao có được năng lực này, có thể đem vương phi tại thần không biết, quỷ không hay mà trộm ra ngoài.
Chỉ là Cáp Mật Thứ hắn dùng hết khả năng của mình, trải qua tầng tầng phân tích, đêm đó mỗi một thủ vệ cung nữ đều bị nghiêm tra xét hỏi. Nhưng vụ án thì phá được mấy vụ, toàn là những việc nhỏ nhặt, nhiều nhất chỉ là trộm chút vật nhỏ linh tinh gì đó, còn đáp án mà hắn muốn có lại không hề đầu mối.
Chuyện này nếu công khai tuyên dương, đối với danh vọng của Hung Nô tuyệt đối không thể nghi ngờ là một đả kích trầm trọng, cho nên bọn họ cũng chỉ đành hết sức che giấu không dám công khai.
Nhưng giấy không gói được lửa, trên đời không có vách tường nào không kẽ hở cho gió lọt qua, chuyện này cũng đã rất nhanh được truyền ra.
Khi Hán sứ Tô Xuân Vĩ hướng Mạo Đốn Đan Vu từ biệt, hắn thật là có chút mừng rỡ, nếu khổ chủ đều tự động rời đi, vậy việc này cuối cùng chắc chắn cũng xem như cho qua.
Hán sứ cũng là nhìn thấu tâm địa, lúc từ biệt, ngay cả một câu nhắc tới vương phi cũng không hề nhắc tới, hình như người này đã trống rỗng biến mất ở trên đời. Cử động như vậy, rõ ràng đã nghe được phong thanh gì đó, nhưng bọn hắn sợ hãi quân lực cường thịnh của Hung Nô, nên bỏ qua không dám truy cứu, đây cũng phù hợp tác phong của Đại Hán đối với Hung Nô từ trước tới nay.
Chỉ là lúc này Hứa Hải Phong nói ra tại đây, hiển nhiên hắn đối với quyết định của Tô Xuân Vĩ là phi thường bất mãn, nhưng lại không dám không tuân theo chính sứ quyết định, nên nhân cơ hội này mà phát lao tao thôi.
Cáp Mật Thứ da mặt thật dày, làm bộ như không có nghe thấy, đề tài vừa chuyển, lại kéo tới chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Hứa Hải Phong cùng hắn đông kéo tây xả một trận, đứng dậy cáo từ rời đi.
Chứng kiến bóng lưng càng đi càng xa của Hứa Hải Phong, sắc mặt Cáp Mật Thứ lập tức chuyển đổi, hắn cung kính hỏi: " Tông sư, chuyện Trình gia, ngài…"
Thác Hà Đế hào hiệp cười nói: " Lão phu vốn đã đáp ứng Trình gia, muốn lấy tinh thần thuật làm hắn trọng thương tâm thần. Chỉ là lão phu đã làm, nhưng tiểu tử này đã bằng vào ý chí bản thân mà vượt qua tới."
" Hắn vượt qua?" Cáp Mật Thứ kinh hô.
" Đúng vậy, người này ý chí kiên định, thật là lão phu bình sinh mới thấy, ngày sau thành tựu, thật không thể hạn lượng, không thể hạn lượng a."
Cáp Mật Thứ cúi đầu nói: " Nhưng người này chính là người Hán, ngày sau sẽ trở thành tâm phúc đại họa của Hung Nô."
Thác Hà Đế thở dài, nhìn hắn nói: " Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, lão phu tuy không hiểu thuật xem tướng, nhưng có dự cảm người này cũng không phải người đoản mệnh, đây là định số, không ai kháng được."
Nói xong, phiêu nhiên bỏ đi, trên mặt Cáp Mật Thứ âm tình bất định, rốt cục hung hăng nói: " Vô luận như thế nào, ta cũng phải thử xem một chút, quyết không thể dưỡng hổ gây hoạn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.