Lâm Thanh Tuyết khi nhận được lệnh của sư phụ thì cấp tốc rời đi trong đêm, nàng nhanh chóng đi đến địa điểm đã chỉ định, khi đến nơi mặt trời cũng dần ló dạng người dân trong làng cũng bận bụi công việc của mình.
Nàng lan toả thần thức khắp ngôi làng mong muốn từ trong miệng thôn dân biết được chút ít tinh tức, thần thức của nàng lan rộng ra rất nhanh thì có được manh mối.
Những đứa trẻ trong thôn lần lượt hội tụ đến một hướng đi, nàng lần theo lối mòn đó thì thấy được một ngôi nhà cách làng xóm không xa.
Một đứa trẻ tuổi tầm mười ba mười bốn tuổi, làng da ngâm đen thân hình gầy yếu đang trậm rãi quét lấy sân nhà, đứa trẻ làm không phải rất gấp mà từ tốn làm, từng chổi từng chổi quét, rất nhanh những mảnh lá rụng trong sân được hắn thanh lý sạch sẽ, tiếp đó là vét dọn bụi bậm bên trong nhà.
Lâm Thanh Tuyết rất ngạc nhiên khi thấy khung cảnh bên trong, bàn ghế được sắp đặt ngay ngắn, trên mỗi bàn đều có một quyển thẻ tre dùng để khắc chử, trên cùng nhất là bàn của tiên sinh dạy học, đặt biệt hơn chút ít ngoài thẻ tre ra còn có một quyển sách, thông qua thần thức nàng cảm giác quyển sách đó như ẩn chứa văn vận, phòng óc tuy thô sơ nhưng có thể xem là một phòng học.
Bọn trẻ lần lượt đến lớp ngay ngắn trật tự ngồi về chổ của mình, thiếu niên với làn da ngâm đen kia nhanh chóng đem chỗi đi cất rồi khuôn mặt trang nghiêm đi lên bụt giản ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thanh/4242063/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.