Bầu trời được nhộm bởi một màu đỏ tươi như máu, cảnh vật xung quanh như bị màu sắc của thương khung nhộm đỏ.
Nguyên Thiên Y đứng nên cạnh một cái ao, màu nước thật sự là màu đỏ chứ không bị nhiểm bởi bầu trời.
Hắn đi từ từ vào trong nhà một tay để sau lưng tay còn lại thì cầm lấy quyển sách chậm rãi đọc, rất có dáng vẻ của một thầy đồ khi lên lớp giảng dạy.
Đi đến bên cái bàn thì ngồi xuống một tay chóng cầm chậm rãi suy tư.
Quyển sách kia là do một người khi còn sống là quan viết, gia đình hắn có ba người bản thân hắn cùng cha và mẹ, ngoài ao nuôi lấy một con cá chép.
Nội dung quyển sách càng đọc thì hắn càng thấy chẳng lành.
Khi một ngày từ trên công đường chở về, ta thấy cha mẹ có điểm khác thường, nhưng, tưởng là do mệt mỏi nên nhìn nhầm nên ta không quan tâm là mấy, khi đến đêm dần dần rơi vào giắc ngủ thì lại nghe thấy tiếng cha mẹ đang sì sào bàn tàn cái gì đó.
Một ngày làm việc mệt mỏi nên thứ ta cần nhất về đêm là được nghĩ ngơi, trong lúc tức giận định đi ra ngoài nói chuyện với cha mẹ, khuya rồi không nên làm ồn nữa, dù ta biết làm như vậy có lẽ là bất hiếu vì không kính trọng cha mẹ.
Nhưng khi ta mở cửa phòng ra thì chỉ thấy cha mẹ ngồi quay lưng về phía ta cả hai cùng trầm mặc không nói gì cả, làm cho lời nói đến khoé miệng bị chặn lại, ta hậm hực đi vào phòng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thanh/4242048/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.