Phủ thành chủ một tên hộ vệ đang hấp tấp chạy đến nơi ở của Lưu Cảnh, hắn không có quá nhiều thời gian suy nghĩ mà đập thẳng cửa sông vào. 
Hắn ngẩn người vì không như trong tưởng tượng trong phòng không có lấy một bóng người, không thấy tâm hơi của Lưu Cảnh cùng với thê thϊếp của hắn. 
Vội vả đi ra ngoài hành lang thì thấy được thân hình mập mạp của đối phương đang cố gắng nhón chân lên để đưa cổ vào sợi dây hắn đã móc nối với trần nhà. 
Hắn khó khắn để cổ máng lên sợi dây lẩm bẩm với giọng thảm thiết: 
"Ông trời ơi? Ta làm vậy là sai hay sao, mở cổng thành cứu bọn hắn là không được à." 
Haizzz. 
Hắn lẩm bẩm hết câu thì chân tuột khỏi cầu thang, khuôn mặt hắn vặn vẹo khó thở hai tay đang cố bấu lấy sợi dây thừng, mới đầu đôi chân hắn còn cử động tới lui nhưng được một lúc thì im ắng hẳn. 
Tên hộ vệ thấy thành chủ định tự tử bằng dây thừng hắn định ngăn lại nhưng đã muộn khi chạy đến đối phương đã tắt thở. 
Tên bình sĩ chỉ đành thở dài yên lặng chấp tay vái lạy thì thể đối phương bằng sự kính nể, Lưu Cảnh lúc làm thành chủ không được tính là thành chủ tốt nhưng y thà chết chứ không chịu khuất nhục xem như đáng kính. 
Nguyên Thiên Y cùng Trương Lưu Minh yên lặng quan sát hết thảy, bọn hắn không có ý định ra tay ngăn chở vì đây là lựa chọn của Lưu Cảnh là hậu quả hắn phải nhận khi đưa ra quyết định sai lầm. 
Nguyên Thiên Y 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thanh/4242040/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.