Chương 32
Đứa trẻ bị xô bất ngờ ngã mạnh xuống đất khuôn mặt ngơ ngác nhìn về phía bóng lưng của cha mình.
Tiếng khóc nức nở truyền đến nhưng tên kia vẫn không quay đầu lại, hắn vẫn chăm chú về phía công thành.
Như thể hắn không có bất kỳ cảm xúc nào, vì bọn hắn là quân cảm tử nơi những người không cần nhân tính, bọn hắn chỉ biết tập trung vào nhiệm vụ được giao của mình, dù có phải hy sinh tính mạng.
Dù vậy hắn vẫn hơi nhíu mày một chút rồi mới đi tiếp, thằng bé phía sau khóc một lúc rồi ngừng nó loạng choạng đi tìm mẹ của mình để nói việc này, rằng cha lạ lắm.
Đi được một lúc thì thằng bé nhận ra mình làm gì còn mẹ nữa, mẹ đã biến mất được một khoản thời gian rồi, người mẹ mà đứa bé vẫn luôn nương tựa đã không còn, người phụ nữ ấy trong lúc chạy nạn đã qua đời vì cơn đói, nàng đã dành phần ăn của mình cho con và chồng trong khi bụng không có thứ gì.
Đứa bé ngã nơi đó khóc róng lên trên tay vẫn đang cầm một cây sáu trúc thô sơ, đó là món quà mà cha đả tặng cho thằng bé trước khi chở thành lưu dân, hắn vẫn trân trọng đến bây giờ.
Mặc cho đứa trẻ ngồi khóc nơi đó nhưng không ai quan tâm, vì bọn hắn mãi bận tâm về đám lửa, nếu không dập lửa lương thực cháy hết chờ đợi bọn hắn chỉ có chết đói, tiếng khóc của một đứa trẻ vào lúc này có đáng là gì.
....
Lưu Cảnh đang dần chìm vào giấc ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thanh/4242038/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.