Tạ Lưu Quang đứng trước đám đông với dáng vẻ mệt mỏi, rã rời phải ngừng lại hô hấp thật lâu hắn mới ổn định được tâm thần.
Hắn chán nản nói với mọi người:
"Như các ngươi đả biết, kho lương thực cháy rồi."
Hắn nói với vẻ áy náy tự trách như thể kho cháy là do lỗi lầm của hắn.
"Lương thực không đủ, các ngươi chỉ có thể đi nơi khác tìm kiếm thức ăn."
Như đả lấy lại được tinh thần trên môi dần có lại nụ cười hắn nhiệt tình nói với lưu dân:
"Vừa hay ta biết có một thành trì cách đây không xa các ngươi đến đó là có thể có ăn rồi"
Đang chán nản đám lưu dân khi nghe tinh này khuôn mặt ai cũng lóe lên hy vọng, rất nhiều người điều có suy nghĩ chung là đến đó là có cái ăn rồi.
Không ít người động viên Tạ Lưu Quang, có kẻ nhiệt tình nói:
"Tạ công tử ngươi không cần tự trách, việc này chắc chắn là do lũ ác ôn làm."
Khi có người khởi xướng rất nhiều âm thanh hùa theo:
"Đúng vậy a, Tạ công tử ngươi không cần tự trách"
Tạ Lưu Quang tuy nét mặt có khởi sắc nhưng miệng thì vẫn liên tục oán trách là tại ta sơ sót a.
Nguyên Thiên Y cũng lão Lâm đứng cách đó không xa quan sát đoàn người, cả hai đều dáng vẻ mỏi mệt hắn còn đỡ một chút lão Lâm thì đầy người là vết than đen do đυ.ng phải than lúc chữa cháy.
Lưu dân là những người nước mất nhà tan, là những kẻ đáng thương nhưng vẫn có một số kẻ rác rưởi lẫn trốn trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thanh/4242022/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.