"Tiên sư khách khí rồi."
Lão Nguyên chấp tay cười nói
Thấy lão nguyên câu thúc như vậy người tới có chút không được thoải mái.
"Tiên sinh không cần câu thúc như vậy ngày dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của tại hạ."
Lão Nguyên nghe vậy mỉm cười hắn phảng phất quay lại khoảng thời gian trước kia.
Vào đêm tối một thiếu niên toàn thân là máu, hơi thở yếu ớt như thể bất cứ khi nào cũng có thể dập tắt, nằm thôi thốp trước cửa nhà lão lúc đó lão còn chưa nhận nuôi Nguyên Thiên Y.
Lão nguyên trượng nghĩa xuất thủ cứu giúp, khi thiếu niên thoát khỏi nguy kịch trước khi đi có để lại câu nói khi nào muốn cho con em truy cầu tiên duyên có thể đến Linh Kiếm Môn tìm hắn.
Thiếu niên đó là người trước mắt này.
Lão Nguyên trêu ghẹo nói:
"Thiên Thanh tiểu tử ngươi hiện tại đã trưởng thành đến dạng này rồi a."
"Người tu tiên thật tốt khi gặp ngươi mới mười bảy tuổi hiện tại dáng vẻ của ngươi không khác nào nhau là mấy, lần trước ta gặp ngươi đã là truyện của hai mươi năm trước"
Lão nguyên than thở nói.
Triệu Thiên Thanh cười nói:
"Hai mươi năm trôi qua tiên sinh vẫn không khác trước kia là bao."
"Ta cứ nghĩ lời hứa khi xưa tiên sinh đả quên rồi."
Hai người vừa đi vừa nói theo sau đó là bọn trẻ liên tục ngắm nhìn xung quanh với dáng vẻ tò mò.
Triệu Thiên Thanh nhanh chống thu xếp chổ ở cho bọn họ, sai người chuẩn bị bữa cơm tiếp đãi dẫu sao phàm nhân cũng cần ăn uống.
Trong bữa cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thanh/4242011/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.