Hứa phu nhân lúng túng không biết tiếp lời thế nào:
"Nguyên tiên sinh đừng khách khí, chút việc vặt mà thôi không đáng ngài nhọc lòng, huống hồ gia đình tôi thiếu ngài ân tình rất lớn, lệnh phu mấy tháng trước chẳng may gặp tai nạn nhờ có ngài bây giờ mới được lành lặn"
"Hứa phu nhân đừng nói vậy phu quân của ngươi lúc lên rừng săn bắt chẳng may bị gãy chân ta chỉ giúp nắn xương lại thôi huống hồ tiền thuốc và tiền công các ngươi đều trả đủ nên không có ân tình gì ở đây hết, huống hồ gia đình Hứa phu nhân thường xuyên cho lão phu ít thịt rừng. "
"Yên tâm đi chi phí cứ để lão phu lo, không cần ngại"
"Nói xong lão hí hửng ra về làm cho bà lão nhìn xem nãy giờ chỉ biết quở trách hai ba câu rồi thôi.
Lão về đến nhà một căn nhà làm bằng tre tuy không đến mức cao sang nhưng vẫn đủ che mưa che nắng, khi bước vào nhà mùi thuốc nồng nặc khắp nơi.
Mùi của những thảo mộc được lão thường ngày lên núi hái, được lão bảo quản rất kỹ về đến nhà rồi nhưng nụ cười của lão vẫn đọng lại trên mặt lão, lão tự nhủ
"Không biết cảm giác có một đứa cháu sẽ như thế nào"
Lão nhanh lấy một ít ngân lượng có trong tủ rồi nhanh chóng đi đến nhà hứa phu nhân.
"Hứa phu nhân lão phu lại đến làm phiền đây, không biết cháu lão phu thế nào rồi"
"Xuỵt, tiên sinh nhỏ tiếng thôi thằng bé vẫn còn ngủ"
Hứa phu nhân đi từ sau bếp ra trên tay vẫn ẩm đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-thanh/4242009/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.