Chương trước
Chương sau
“Quỳ xuống!” Thiên binh thiên tướng ở hai bên bảo điện Lăng Tiêu cùng kêu lên, đầu gối A Dung mềm nhũn, rầm một tiếng quỳ gối dưới bậc thềm ngọc.

“Lớn mật!” Vương Mẫu nương nương thấy A Dung còn dám hướng về phía trước nhìn xung quanh, không khỏi lông mày dựng lên, vỗ tay vịn ngai vàng, phát ra tiếng tức giận: “A Dung, ngươi không tu luyện bản lĩnh tiên gia, cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng, trộm gà cắp chó. Trên Cửu Trùng Thiên này có bao nhiêu tiên khanh, xem ngươi là tiểu nữ nhi của Ngọc đế và ta, nên không so đo. Vốn niệm tình ngươi còn nhỏ tuổi, ở trên Cửu Trùng Thiên chưa đến 500 năm, ta nghĩ, giữ ngươi lại bên người dạy dỗ thì sẽ có tiến bộ. Nào biết ngươi thế nhưng lại làm ra việc đại nghịch bất đạo như thế. Thượng thần Huyền Khê ở trên Cửu Trùng Thiên tĩnh tư 5 vạn năm, mới tìm được cơ hội tâm niệm vừa động, xuống phàm trần lịch kiếp, nhưng lại bị ngươi phá hỏng số phận, lịch kiếp tan thành mây khói. Ngươi cũng biết, quấy nhiễu số mệnh phàm nhân là tội lớn, càng huống chi, ngươi lại quấy nhiễu thượng thần Huyền Khê độc nhất vô nhị ở Lục Hợp Bát Hoang này?!”

Tiểu A Dung kinh hoàng nhìn về phía bạch y nam tiên vẫn luôn tĩnh tọa không nói cách ngai vàng Ngọc đế không xa, tiên dung khoan thai không cần phải nói, hắn chỉ ngồi im ở đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tựa hồ hết thảy trước mắt đều không liên quan đến hắn.

“Ta không biết thư sinh ta hù chết là thượng thần Huyền Khê mà!” Tiểu A Dung kêu oan, “Thiến Chân tỷ tỷ nói chỉ cần ta có thể hù chết thư sinh kia, thì sẽ cho ta một đóa ‘Quỳnh Chi Vân’, nên ta mới đi.”

“Nói bậy, sao ngươi có thể nói năng lung tung như vậy? Ta lại hỏi ngươi, Nhị thập tứ tỷ tỷ của ngươi vì sao phải sai khiến ngươi đi phá hỏng lịch kiếp của thượng thần Huyền Khê? Quấy rầy thượng thần lịch kiếp, đối với Thiến Chân có chỗ gì tốt? Lại nói, vì một đóa ‘Quỳnh Chi Vân’ mà làm ra chuyện lớn như vậy, ngươi hỏi tiên khanh khắp trời xem, có ai tin tưởng?” Vương Mẫu giận dữ mắng mỏ.

Một nữ tiên dung mạo diễm lệ, mặc y phục sắc đỏ đứng giữa một dãy tiên nữ phía sau, trong đôi mắt ngập đầy nước, chờ thanh âm của Vương Mẫu nương nương hạ xuống, liền nhanh chóng tiến lên cúi người quỳ gối, uyển chuyển mềm mại khóc nói: “Đa tạ mẫu thân tin tưởng nữ nhi. Tất cả mọi người trên Cửu Trùng Thiên đều biết tình nghĩa giữa nữ nhi đối với thượng thần Huyền Khê, con làm sao có thể sai tiểu muội muội đi quấy nhiễu thượng thần lịch kiếp? Lại nói, dù ‘Quỳnh Chi Vân’ không dễ có, nhưng nếu muội muội đến cầu, con tuyệt đối không có lý nào lại không cho. Hức hức… Không biết vì sao A Dung muội muội lại muốn hãm hại con như thế…”

Chỉ thấy nữ tiên Thiến Chân này khóc đến hoa lê đẫm mưa, tiên dung mềm mại, chúng tiên trên bảo điện Lăng Tiêu thoáng chốc đều xem thường nhìn A Dung.

“A Dung, lần này bất kể thế nào cũng không thể tiếp tục khoan dung việc ác của ngươi. Ta phạt nhốt ngươi vào phàm trần nhập lục đạo luân hồi, vĩnh viễn cũng không được tái nhập tiên tịch, ngươi có chịu phục?”

Vừa nhếch miệng, nàng không đếm xỉa gì mà khóc lớn nói: “Ta không phục! Ta đang ở dưới trần làm phàm nhân rất tốt, sống với nương ta đến khoái khoái lạc lạc. Người ta không muốn đi, các ngươi cứ bắt người ta đi, nói cái gì mà ta là nữ nhi của Ngọc đế. Nhưng lên đây lại không để cho ăn, không để cho uống, cũng không có chỗ ở cố định, cũng không tìm sư phụ dạy năng lực cho ta. Ta có một thân thể bán tiên, không ăn cái gì thì sẽ chết. Các ngươi cho rằng ta nguyện ý đến trước cửa Thái Thượng Lão Quân cùng Thanh Ngưu cướp linh thực ăn à? Các ngươi cho rằng ta nguyện ý mỗi ngày đi ngự trù phòng trộm rượu uống ư? Các ngươi cho rằng ta nguyện ý mỗi ngày tránh ở trong vườn hạnh của Huyền Nữ tỷ tỷ trộm hạnh ăn sao? Nếu không phải vì đói, ta cũng không thể bởi vì ăn “Quỳnh Chi Vân” của Hổ Miêu nhà thượng thần Huyền Khê mà bị nện xuống đám mây! Chuyện ảnh hưởng đến việc thượng thần Huyền Khê lịch kiếp này, sao lại đều là lỗi của ta chứ? Nếu Vương Mẫu nương nương người không để ta đói bụng, ta có thể đi cướp Quỳnh Chi Vân của Hổ Miêu ăn không? Nếu thượng thần Huyền Khê không bắt ta đền Quỳnh Chi Vân cho Hổ Miêu, ta có thể đi cầu Thiến Chân à? Ta không đi cầu Thiến Chân, có thể xuống trần đi hù chết thư sinh sao? Ta không đi hù chết thư sinh, có thể quấy rầy thượng thần Huyền Khê lịch kiếp không? Muốn trách, hẳn phải trách Vương Mẫu nương nương người ngược đãi nữ nhi, hu hu hu…”

Cuối cùng, nàng đặt mông ngồi ở trên bậc thềm ngọc, dậm chân kêu trời: “Nương ơi, nương à, mau tới cứu A Dung đi, có mẹ kế còn có bố dượng, nữ nhi thật đáng thương mà…”

Chúng tiên trợn mắt há hốc mồm nhìn A Dung, thưởng thức tiểu tiên tử này một phen nước mũi một phen nước mắt ở trên điện Lăng Tiêu lăn lộn gào khóc. Đây là chuyện đã bao nhiêu vạn năm rồi cũng chưa từng phát sinh qua, ngay cả thượng thần Huyền Khê vẫn luôn Lã Vọng buông cần cũng nhịn không được liếc mắt nhìn A Dung vài lần.

(Lã Vọng buông cần (稳坐钓鱼台): ý chỉ những người tài đức không muốn bon chen, chưa chịu ra giúp đời)

Vương Mẫu nương nương tức giận đến cả người phát run, đang định tiếp tục chỉ trích, thanh âm Ngọc đế bình tĩnh lên tiếng: “A Dung, con nói con không ăn không nơi ở không ai quản, lời này là thực?”

Sắc mặt Ngọc đế hơi trầm xuống, trầm ngâm liếc Vương Mẫu nương nương không nói lời nào một cái.

Vương Mẫu nương nương nghiêm nghị không sợ hãi, lạnh giọng nói: “Ngươi là nữ nhi thân sinh của Ngọc đế không giả, nhưng tiên gia ta, lại không thể bởi vì sinh ra cốt nhục liền đối xử chúng nữ nhi người thân người không được, những nữ nhi khác ta cũng không đặc biệt chiếu cố qua. Ngươi phạm vào sai, chính là phải phạt, nếu như bởi vì ngươi là nữ nhi thân sinh của Ngọc đế mà khai ân không xử, vậy Ngọc đế thống lĩnh chúng tiên thế nào?”

Ngọc đế bị nghẹn nhất thời không nói chuyện, Vương Mẫu rèn sắt khi còn nóng cao giọng hô quát: “Người đâu, ném A Dung ra khỏi Nam Thiên môn, nhốt đánh vào phàm trần.” Lời còn chưa dứt, đã có hai thiên binh thiên tướng cao lớn uy mãnh tiến lên nhấc A Dung dậy.

“Khoan đã! … Ài, nhân quả nhân quả, có nhân mới có quả. nữ tiên A Dung nói đúng, nếu ta không bắt nàng đền Quỳnh Chi Vân, nàng quả thật cũng sẽ không đi thế gian làm loạn. Ta thấy, nữ tiên A Dung đối với đồ ăn là tình hữu độc chung, không bằng phạt nàng học ủ Quỳnh Chi Vân đi, vừa trừng phạt nàng, cũng để cho nàng có thể trả ta Quỳnh Chi Vân, hiểu rõ nhân quả trong này.” Thượng thần Huyền Khê, người bị hại trong chuyện này, rốt cục cũng chậm rãi mở miệng quý, thanh âm nhẹ trong, giọng điệu nhuần nhã, lại khiến cho mỗi vị tiên đều nghe rõ rành mạch. Chỉ có tiểu động vật họ mèo giống hổ dưới chân hắn, hướng tới A Dung bị đặt ở giữa hai vị thiên binh, nhe răng.

(Tình hữu độc chung (情有独钟): tình yêu duy nhất)

Vương Mẫu nương nương nhìn thượng thần Huyền Khê một lúc lâu. Huyền Khê này vốn là một luồng nguyên thần của phụ thần khai thiên lập địa biến thành, công kham tạo hóa, pháp lực ngập trời, bình thường không hỏi thế sự. Lúc này mở miệng, Vương Mẫu thật sự là không thể bác bỏ hắn.

Nuốt xuống một hơi, Vương Mẫu nói: “A Dung, nếu thượng thần Huyền Khê đã nói hộ cho ngươi, vậy phạt ngươi học ủ Quỳnh Chi Vân. Trong trăm năm nếu không thể ủ thành một vạn đóa, thì hết thảy nợ cũ nợ mới ngươi đều phải tới chỗ của ta lĩnh phạt!”

Trăm năm ủ thành vạn đóa?

Tiên gia cả điện âm thầm lắc đầu, Chức Nữ ủ Quỳnh Chi Vân này không biết bao nhiêu vạn năm, một năm tối đa cũng chỉ có thể ủ hai mươi bốn đóa. Trăm năm ủ thành vạn đóa, còn không bằng trực tiếp đánh A Dung hạ phàm luôn đi.

Đáng tiếc, tiểu A Dung nào biết được huyền diệu trong này. Nàng mắt thấy cha ruột mình sợ vợ, là đã hết sức tuyệt vọng rồi. Lúc này thấy chuyện có thể xoay chuyển, cuối cùng không cần đi súc sinh đạo luân hồi, không khỏi xoay người đáp “Vâng”, vẫn không quên trộm hướng thượng thần Huyền Khê chuyển tới một ánh mắt cảm kích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.