Cấp Quỳnh thầm hướng về phía Việt Hoa đưa mắt ra hiệu, tiếc là đôi mắt Việt Hoa gần như dán chặt trên người Duyệt Nhi, dù thế nào cũng không thấydấu hiệu của nàng ta.
Vậy bây giờ là tình huống gì?
Cấp Quỳnh nhìn Tức Mặc Ly ôm một người, dắt một người. Đương nhiên, người y dắt tay chính là con trai nhà y, người y ôm là cô hổ nhỏ.
Dường như toàn bộ mưu sâu kế hiểm ở trước mặt người mạnh mẽ như Tức Mặc Lythì đều tiêu tán, Cấp Quỳnh sớm đã đoán được ngày này nên mới vội vã bắt Hốt Hốt và mọi người ở Tiên giới đến, thế nhưng không ngờ lại dường như chả có tác dụng gì?
“Tôn thượng, ta……..”Cấp Quỳnh bước lên trước một bước, có chút thiết tha nhìn Tức Mặc Ly.
Tức Mặc Ly ngước mắt lên, lần đầu tiên nhìn thẳng nàng ta: “Ngươi muốn nói gì?”
“Ta…….Tôn thượng……..”Cấp Quỳnh thì thào hai tiếng như vậy, cuối cùng đành chán nản ngừng lại.
Một lúc lâu sau lại ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực: “Duyệt Nhi cô nương, người Tiên giới còn trong tay ta, nếu muốn bọn họ còn sống…………..”
Duyệt Nhi cười hắc hắc: “Tái Sách từ lúc ngươi dẫn người đi đến nơi nào đóthì đã báo cho Mặc Ly rồi. Ngươi đường đường là Thánh quân của Thánhgiới, nhưng lại tự mình chạy đến Tiên giới đối phó với mấy người họ, tarất khâm phục sự nhiệt tình của ngươi.”
Gương mặt Cấp Quỳnh thoắt trắng thoắt đỏ, nhưng ở trước mặt Tức Mặc Ly, phầnlớn là căng thẳng. Trước khi tiến hành những việc này, nàng đã mơ hồ códự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2064011/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.