Chập tối.
Duyệt Nhi nhìn đường phố đưa mắt chẳng thấy điểm cuối, có chút sửng sốt: “Phố Trường Lạc dài nhất sầm uất nhất phàm gian cũng không bằng một phầnnghìn nơi này……” Nàng có ấn tượng đã từng thấy qua con phố dài nhất vàoquãng thời gian ở Tây Tiêu Chi cảnh. Quả thực, nàng vẫn là con hổ nhỏđược Tức Mặc Ly nuôi dưỡng chốn khuê phòng, cũng chưa từng thật sự đidạo qua đường phố rất dài rất sầm uất thực sự.
Tức Mặc Ly cầm hai cái mặt nạ đẹp đẽ tinh tế đến từng chi tiết, cái của ychỉ là là mặt nạ tử ngọc đơn giản chỉ vẻn vẹn che nửa gương mặt, củaDuyệt Nhi cũng bằng tử ngọc, hình mặt hổ.
Duyệt Nhi có chút bất mãn: “Nó nhỏ quá, giống mèo.”
Tức Mặc Ly đã đeo mặt nạ lên, lộ ra đôi đồng tử khiến dạ minh châu cũng trở nên ảm đạm mất đi ánh sáng, cùng chiếc cằm trắng mịn sạch sẽ và làn môi với độ cong tuyệt mĩ bên dưới, bên môi ẩn hiện ý cười: “Giống nàng.”
Thật không công bằng, có người mang mặt nạ vào trông đẹp cực kỳ! Duyệt Nhiim lặng oán thầm một lúc rồi mới đeo mặt nạ hổ kia lên.
Chợt nhận ra cái mặt nạ nhỏ này và gương mặt mình hoàn toàn phù hợp, ngay cả đôi mắt lớn nhỏ đều y khuôn. Duyệt Nhi đưa tay sờ sờ, cười vui vẻ, ừm,nàng rất vừa ý.
Tức Mặc Ly ôm nàng chậm rãi bước đi. Y rất hiếm khi bước đi từng bước từngbước trên đường như vậy, bình thường đều bay hoặc là đạp không với tốcđộ cực nhanh mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2064001/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.