Sáng sớm hôm sau, Duyệt Nhi rời giường, Tức Mặc Ly rửa mặt, thay yphục cho nàng xong mới ôm nàng đi đến nội điện đã chuẩn bịxong xuôi cơm nước trước đó.
Duyệt Nhi ôm cổ y, không hiểu nói: “Vì sao trên bàn, trên đất đều trải thảm gấm mềm vậy?”
“Sợ nàng ngã ảnh hưởng đến tiểu bảo bảo.”
“À, đúng ha, thiếp suýt nữa thì quên…Nhưng vì sao bụng thiếp vẫn không to lên?”
“Ừm, còn chưa tới lúc.”
“Vậy vì sao thân cây kia cũng trùm lớp lớp thảm dày? Nó cũng sợ lạnh ư?”
“….Sợ nàng bất cẩn đụng trúng.”
Duyệt Nhi có chút sầu não, vừa tỉnh dậy, toàn bộ thế giới dườngnhư đã thay đổi trở nên mềm mại, tốc độ nhanh quá đi.
Đến đại điện dùng bữa, hàng mày thanh tú của nàng gần như chaulại, bàn tay nhỏ nhắn chỉ chỉ chất lỏng đen sì sì nồng mùithuốc đang đưa đến bên môi, nói với Tức Mặc Ly: “Chàng xác định đây thật sự là canh?” Sao trông giống thuốc vậy?
“Ừ, mặc dù ngửi không hấp dẫn, nhưng uống khẳng định rất thơm.” Người nào đó bất đắc dĩ lừa nàng.
Đầu cô hổ nhỏ quay phắt đi: “Thiếp không muốn!”
“Hửm? Uống hay không uống?”
“Không! Uống!” Mùi thuốc nồng nặc như vậy, gạt người à!
Trong ánh mắt kinh hoảng của cô hổ nhỏ, Tức Mặc Ly đem bát thuốcđen sì đưa lên miệng mình, sau đó hung hăng hôn lên đôi môi hồngcủa nàng, một hớp chuyển hết sang cho nàng.
Đến khi hai người tách ra, trên mặt đều hơi hồng hồng. Tức Mặc Lycực kỳ quyến luyến liếc nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063992/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.