Duyệt Nhi sửng sốt quay đi, chợt trông thấy một vật gì đó màu trắng đang đùanghịch trong nước, lập tức ngạc nhiên nói: “Đạp Vũ sư phụ, sao ngắn ngủi có mấy trăm năm mà Hàn Lâm thư viện lại phải nuôi vịt?”
Đạp Vũ cười cười: “Đó không phải vịt, mà là tiểu tiên hạc vừa mới sinh chưa tới mấy trăm năm của Tiên Hạc tộc được Ngọc Hoàng đại đế đặc biệt mờitới, đến Hàn Lâm thư viện trên danh nghĩa đẹp đẽ là tiếp nhận giáo dụccủa hoàng gia, nhưng trên thực tế là tô điểm cho phong cảnh hoàng gia,nên lừa bọn họ tới đây.”
Duyệt Nhi: “…Ngoại trừ như vậy, Ngọc hoàng đại đế không có cách nào khác thể hiện thiên uy hoàng gia à, thật nhàm chán.”
Đạp Vũ xòe ngọc phiến trong tay, nở nụ cười tựa gió xuân: “Nàng cho rằngTiên hạc tộc này rất dễ lừa sao? Nếu không phải đây là nơi năm đó ta vànàng cư ngụ, nàng cho rằng bọn họ đồng ý sao? Đều là hâm mộ ta và nàngmà tới thôi.”
Cô hổ nhỏ được thổi phồng mà kinh ngạc. Đôi mắt to tròn không chút chuyển động, nhìn đến độ Đạp Vũ cười càng lúc càng rạng rỡ.
“Năm đó không phải nàng rất ghét Hàn Lâm thư viện quá mức buồn tẻ đấy sao?Còn chạy đến bên đình nghỉ chân này, ai dè ngủ quên. Ngủ đến độ rơixuống hồ, nếu không phải ta phát hiện kịp thời, nói không chừng đã thành con hổ bị chết đuối đầu tiên từ trước tới nay của lục giới rồi.”
Nhắc lại chuyện cũ, Duyệt Nhi rất chi ngượng ngùng, giật giật lỗ tai, chỉ cười hắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063986/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.