Duyệt Nhi không ngờ Tây Tiêu thần quân có thể trở lại nhanh đến thế,vốn nàng cho rằng, nhanh thì vài tháng, chậm thì đến mấy năm,không ngờ, Tây Tiêu vẻn vẹn mới hơn năm ngày đã về rồi.
Thần sắc y ảm đạm, trông có vẻ phong trần mỏi mệt, nhưng giữa gianmày đều là vẻ an tâm cùng vui mừng, cho thấy đã có được đápán.
Y trả lại Đế Vương châu cho Duyệt Nhi, Duyệt Nhi cười hì hì nhận lấy, cũng không hỏi chuyến đi lần này của y, chỉ cười bảo:“Nếu ngày nào đó ông thấy tịch mịch nhàm chán thì cứ đến tìm chúng ta.”
Tây Tiêu sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Duyệt Nhi lại nói như vậy,hơn nữa còn dẫn cả Lạc Thủy Thần đế bước vào, trong giọngnói có chút cảm kích cùng thoải mái: “Nhất định.” Dứt lờinhướng mắt nhìn, trông thấy một con hỏa phượng phiên bản thunhỏ đang âm thầm đứng ở một cây cổ thụ cách đấy không xa, vộivàng tiến tới, kính cẩn hành đại lễ, cười nói: “Sở Từ Maquân.”
Sở Từ đứng ở nơi ấy, chỉ phật phật cánh hai cái, cũng khôngbiết là nghe có hiểu hay không. Trên thực tế, Duyệt Nhi thườngcùng y trò chuyện, nhưng cũng không biết là y nghe hiểu hay không hiểu.
Tây Tiêu xếp bằng ngồi xuống, hai tay đặt trước người, một luồngánh sáng xanh liền dần dần ngưng tụ giữa hai bàn tay. Hai taytừ từ hợp lại, luồng sáng cũng ngưng tụ thành một vật gì đó tựa như một viên ngọc xanh, chậm rãi trôi đến giữa gian mày Sở Từ. Luồng sáng cũng dần dần bao quanh Sở Từ, khiến lông vũ đỏ rực càng trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063984/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.