U Duyệt Nhi, nàng cho rằng Tức Mặc Ly ta không phải nàng thì không được?
Câu nói lạnh lùng này vừa thốt ra, cả hai người đều sững sờ.
Tức Mặc Ly bình tĩnh lại trước, nhìn thấy Duyệt Nhi ngẩn người đứng đó,phất áo quay lưng, dùng tốc độ nhanh nhất hướng bên ngoài rời đi.
Bốn vị thần sứ đứng bên cửa liếc mắt nhìn nhau, Cửu Kiếm sốt ruột nói: “Chủ thượng đúng là đầu gỗ, quên đi, mấy người trông chừng Duyệt Nhi cônương, ta đi nói chuyện với chủ thượng.” Dứt lời người đã bay ra bênngoài, Ngưng Không không an tâm, cũng cùng Cửu Kiếm nhắm hướng Tức MặcLy mà đi.
Để lại Túc Tịch và Phất Dung hai người ngó nhau, len lén nhìn Duyệt Nhi ởbên trong nội điện đang thẫn thờ, nhất thời cảm thấy đầu mình to lên gấp bội.
Đồng thời âm thầm cảm thấy may mắn ngoài dự tính, may mà Duyệt Nhi cô nươngcũng không ầm ĩ như thế a, bằng không bọn họ là hai đại nam nhân, quảthực không biết khuyên nàng như thế nào.
Chỉ là trông thấy nàng nhỏ bé đứng sững sờ nơi đó, quả thật là…Hai người họ đưa mắt nhìn nhau, ở trong mắt đối phương trông thấy nét đồng tình.
Túc Tịch và Phất Dung chung quy vẫn là cao hứng quá sớm.
Cô hổ nhỏ từ trong ngây ngốc khôi phục lại tinh thần, trông thấy đại điệnkhông một bóng người cùng với Túc Tịch và Phất Dung đang lặng lẽ đứngbên ngoài điện, ngỡ ngàng hỏi một câu: “Mặc Ly đâu?”
Túc Tịch và Phất Dung sượng mặt bay vào tiền điện, Túc Tịch cười bảo: “Chủthượng vừa mới…ra ngoài rồi…” Phủi áo rời đi? Y không dám dùng từ này.
Lời vừa thốt ra, đã thấy đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi hơi nước lại dânglên,tựa như hồng hà bị vách đá chặn lại, nước mắt ào ra như đê vỡ, Duyệt Nhi thả người liền ngồi phịch xuống sàn nhà ngọc thạch lạnh lẽo sạchsẽ, tu tu khóc òa lên.
Nước mắt ào ào tuôn ra, hai lỗ tai vô lực rũ xuống, chỉ thấy ánh mắt nàng mờ mịt, tiếng khóc rấm rức, lại nức nở nói: “Mặc Ly….Mặc Ly, không cần tarồi…”
Túc Tịch và Ngưng Không lý nào còn bình tĩnh được nữa, lập tức tay chânluống cuống, lại thêm quả thực không có kinh nghiệm khuyên một tiểu cônương, nước mắt Duyệt Nhi tựa như cơn mưa to tầm tã cứ thế rơi xuống,ngồi trên đất nức nở khóc, thanh âm nhỏ bé tràn ngập ủy khuất khiến TúcTịch và Ngưng Không trông thấy mà đau lòng.
Túc Tịch vội vàng cầm một chiếc khăn đưa tới, cô hổ nhỏ thế nhưng đã khócđến thập phần thương tâm, nước mắt lã chã tí tách rơi trên y phục, hoàntoàn không hề để ý đến chiếc khăn của Túc Tịch, Phất Dung ở bên cạnhcũng không biết làm sao, chỉ nói: “Duyệt Nhi cô nương, đừng khóc…Chủthượng…Chủ thượng sao có thể không cần cô chứ?”
Duyệt Nhi không để ý, giống như thú cưng mất chủ, khóc tu tu, nghẹn ngào nói: “…Mặc Ly….Chàng nói, không hẳn không phải ta là không được…Hức hức,chàng đi tìm người khác rồi…”
Túc Tịch và Phất Dung cùng thở dài, bọn họ đều nghe thấy, hiện giờ thấyDuyệt Nhi khóc đến cực kỳ thê lương như vậy, cả đại điện rộng lớn trốngrtải đều là tiếng nàng khóc nức nở nghẹn ngào. Túc Tịch đích thực chịukhông được, trong lòng lần đầu tiên thầm oán chủ thượng nhà mình, bỗngđứng bật dậy nói: “Ta đi tìm chủ thượng về!”
Vừa định đi, ống quần đã bị một đôi tay nhỏ bé níu giữ, Túc Tịch quay đầulại, chỉ thấy Duyệt Nhi đang đáng thương ngẩng đầu, vì động tác này mànước mắt lăn dài hai bên, lăn đến giữa mái tóc màu tím, đôi mắt to tròncủa nàng khóc đến đỏ chạch, miệng khẽ mím, quả thực tội nghiệp đến cựcđiểm, hiện giờ kéo ống quần y, không cho y động đậy.
Lại khóc một hồi lâu, mới nghe thấy thanh âm tinh tế truyền tới: “Chàngkhông muốn gặp ta…Đừng đi tìm chàng, chàng không cần ta, hức hức…” Lạimột hàng nước mắt rơi xuống.
Túc Tịch không biết làm sao, thật muốn đem cô hổ nhỏ này đánh ngất đi, vậysẽ không phải thấy nàng khóc đến đất trời u ám, như mất cha mất mẹ nhưvậy.
Thực sự là, rất tội nghiệp, đêm nay thấy Duyệt Nhi khóc như thế đã được mởmang kiến thức, thế cho nên sau này, Túc Tịch và Phất Dung đều mắc chứng mẫn cảm khi trông thấy nước mắt nữ nhi.
Duyệt Nhi cô nương xác thực là đem trái tim bọn họ khóc đến tan vỡ rồi mà…
Duyệt Nhi khóc đến nửa đêm, Mặc Ly vẫn như cũ không hề quay lại, bản thâncũng không biết sao lại có nhiều nước mắt rơi xuống không ngừng như thế, chỉ thấy đau lòng vô cùng, mấy trăm năm qua, đây là lần đầu tiên TứcMặc Ly nặng lời với nàng như vậy.
Chàng nói không hẳn không phải nàng thì không được, vậy chàng khẳng định còncó lựa chọn khác. Duyệt Nhi nghĩ tới đây thì cảm thấy trái tim nàng lạivụn vỡ, từ dưới đất đứng dậy, Túc Tịch và Phất Dung mừng rỡ, nhưng lạinghe thấy Duyệt Nhi nghẹn ngào nói: “Ta đi đây, đừng theo ta.”
Giọng nói khàn khàn, đều là vì khóc nức nở, Túc Tịch và Phất Dung luống cuống đứng đó, trơ mắt nhìn nàng thất tha thất thểu chạy ra ngoài, lại thấynàng mơ mơ hồ hồ triệu một đám mây, lảo đa lảo đảo hướng con đường thông từ Thần giới đến Tiên giới mà đi.
Túc Tịch và Ngưng Không vội vàng bám theo.
Duyệt Nhi đứng trên mây, khóc suốt đoạn đường đến Tiên giới, nàng còn có Thất Mệnh thúc thúc, còn có Khổng Tước tỷ tỷ, còn có Tiểu Hoa, còn có TiểuMộ, còn có Chỉ Thủy ca ca, còn có Ninh Tê tỷ tỷ…
Dọc đường đụng phải vô số cây đại thụ, rơi xuống kênh rạch xong lại tự mình lọ mọ bò dậy, tiếp tục khóc đi đến Tiên giới. Túc Tịch và Phất Dung ởphía sau nhìn mà hãi hùng khiếp vía, lại không dám để lộ tung tích củahọ, đành phải lặng lẽ bám theo.
Vất vả chật vật đến được Tiên giới đã là giữa trưa ngày hôm sau, Duyệt Nhitoàn thân nhếch nhác, hướng Bồng Lai tiên sơn mà đi, ở Tiên thành lớnnhất bên cạnh Bồng Lai tiên sơn thì dừng lại, vừa khóc vừa tìm tới Tônhục nhục tửu lâu.
Thất Mệnh đang ở trên tầng lầu cao nhất xem các điều mục, nghĩ thấy Yêu giới dạo gần đây cũng coi như ổn định đôi chút, lập tức hơi vui mừng, chỉ có hơi lo lắng cho tiểu công chúa đang ở Thần giới, không biết nàng hiệngiờ ra sao.
Lạc Thủy Thần quân ấy cũng là người có dục vọng chiếm hữu cực mạnh, cảmthấy bọn họ với Duyệt Nhi thân thiết, sau khi thành thân liền bảo bọn họ về Tiên giới, nửa phần cũng không định để họ ở gần, đúng là buồn chếtmọi người, nhưng lại không dám nhiều lời.
Thất Mệnh đang suy nghĩ đủ thứ thượng vàng hạ cám thì chưởng quỹ bên dướilầu liền xông vào, mồm miệng không rõ, chỉ nói bên dưới có một tiểu cônương muốn gặp y.
Thất Mệnh hơi nghi hoặc, nói: “Tiểu cô nương nào?”
Chưởng quỹ: “Một tiểu cô nương có mái tóc tím, dáng vẻ mười lăm mười sáu tuổi, ở bên dưới vừa khóc vừa nói muốn gặp Thất Mệnh thúc thúc…”
Thất Mệnh ‘phạch’ một tiếng ném sách xuống liền chạy xuống dưới lầu.
Khổng Tước từ sớm không biết đã nghe được tin tức từ đâu, vậy mà xuất hiện so ra còn nhanh hơn Thất Mệnh, hiện giờ trông thấy tiểu cô nương ngồi ởchính giữa tửu lâu thì cũng không khỏi có chút sửng sốt.
Duyệt Nhi nhếch nhác vô cùng, trên tóc dính mấy mẩu lá cây, vốn là bộ y phụcbằng vân cẩm thượng hạng nhưng hiện giờ lại rách lỗ chỗ, giống như lănlộn trong đống bùn vậy, dính từng cục từng cục trên váy. Còn trên gươngmặt nhỏ nhắn, nước mắt cùng đất bùn trộn lẫn vào nhau, còn dính chútbùn, đôi mắt to tròn khóc đến đỏ quạch…
Sau đó Thất Mệnh chạy tới, trông thấy tình cảnh như vậy thì không khỏihoảng sợ, trong lòng loạn thành một khối, vội vàng chạy tới đón, đaulòng nói: “Duyệt Nhi, sao mà, sao lại thành ra thế này?”
Duyệt Nhi trông thấy Thất Mệnh thì tựa như gặp được người thân, càng khóc đến độ oan ức hơn. Hiện giờ Tô nhục nhục tửu lâu cũng không ít người, thấyDuyệt Nhi, ai nấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ, rõ ràng đặc trưng trên người nàng đã biểu thị nàng chính là Duyệt Nhi cô nương nổi tiếng khắp lục giới,nhưng bộ dạng lại nhếch nhác như vậy, khiến người nào người nấy khôngsao tưởng tượng nổi.
Một lúc lâu sau, đợi tới khi Khổng Tước nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Duyệt Nhi đểnàng thuận khí, Duyệt Nhi mới nghẹn ngào nói: “Mặc Ly…Mặc Ly không cầncon rồi…”
Khổng Tức và Thất Mệnh:…
Sao có thể chứ? Theo như họ thấy, cho dù Lạc Thủy Thần quân không cần mạngcũng sẽ không thể không cần Duyệt Nhi. Sao nàng hiện giờ nhếch nhác nhưvậy chạy tới Tiên giới, Lạc Thủy Thần quân lại không biết tung tích?
Khổng Tước nhẹ giọng: “Duyệt Nhi cô nương, muội cả người chật vật như thế,trước cùng ta đi tắm rửa một lượt rồi lại nói, được không?”
Duyệt Nhi quả thực cảm thấy cả người bẩn vô cùng, không thoải mái, chỉ khóc đồng ý.
Qua một canh giờ, Duyệt Nhi mới chỉnh chỉnh tề tề xuất hiện ở trên tầng cao nhất Tô nhục nhục, vẫn không ngừng rơi nước mắt.
Thất Mệnh sớm đã sai người bày một bàn mấy món thức ăn chiêu bài của Tô nhục nhục tửu lâu, vì thế…
Cô hổ nhỏ đáng yêu vừa khóc vừa ăn, một bữa cơm qua đi, ăn đến độ ThấtMệnh Khổng Tước, còn có Tiểu Hoa và Ninh Tê vừa chạy tới không bao lâutrái tim tan nát…Sao mà nàng có thể có nhiều nước mắt đến vậy? Lượngnước cả người sắp chảy cạn rồi a…
Vất vả đợi đến khi cô hổ nhỏ ăn xong, cũng gần như nên khóc xong rồi, NinhTê cầm khăn lau mặt cho nàng, thấy nàng còn hơi thút thít, lập tức trong lòng càng thương hơn, cuối cùng chẳng qua vẫn chỉ là một cô hổ nhỏ, tâm tư đơn giản.
“Duyệt Nhi, nói xem thế nào vậy? Sao mà lại thành ra bộ dạng thế kia?” Ninh Tê nhỏ nhẹ hỏi han, đương nhiên so với nữ hán tử như Khổng Tước và nam hán tử như Thất Mệnh thì nàng càng thân thiết hướng dẫn gợi mở.
Bàn tay Duyệt Nhi cầm chiếc chong chóng nhỏ, quay quay, đầu đuôi ngọn nguồn đem nguyên nhân quá trình kết quả kể lại, thi thoảng lại thấm ướt khăntay Ninh Tê, tội nghiệp đáng thương.
Mọi người nghe được đầu đuôi câu chuyện, kinh ngạc vì Lạc Thủy Thần quâncũng có thể nói ra lời như vậy, nhất định là bị cô hổ nhỏ này chọc giậnđến điên rồi.
Ninh Tê đã hiểu rõ, sửa sang đầu tóc lại cho Duyệt Nhi, cười bảo: “DuyệtNhi, muội không phải là không hiểu vì sao Lạc Thủy Thần quân lại giậnnhư vậy ư? Kỳ lạ như vậy ư?”
Ninh Tê vội vàng đưa tay xoa nắn lỗ tai nàng, thừa dịp Lạc Thủy Thần quânkhông ở đây, xoa xoa dứt khoát không có vấn đề a. Nước mắt sắp rơi củaDuyệt Nhi quả nhiên ngưng lại, Ninh Tê vội nói: “Thế nếu như Lạc ThủyThần quân và Tử Dao Thần quân chàng chàng thiếp thiếp, trong lòng muộicảm thấy thế nào?”
Đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh tựa hổ phách của Duyệt Nhi ngơ ngác nhìn Ninh Tê, hiện giờ chứa đừng rất nhiều mịt mù.
“Ừm, nếu như một ngày nào đó Lạc Thủy Thần quân và Tử Dao Thần quân hìnhbóng không rời, cử chỉ thân mật, sau đó quên mất sự tồn tại của muội,trong lòng muội cảm giác thế nào, liệu có khó chịu, có tức giận không?”Cứ thế nói cho cô hổ nhỏ hiểu a.
Duyệt Nhi gật đầu, khó khăn nói: “Sẽ khó chịu, sẽ tức giận, nhưng mà chuyện này dính dáng gì với chuyện kia?”
Ninh Tê cười đáp: “Chính là Lạc Thủy Thần quân thấy muội như vậy với ngườikhác, muội nói xem ngài ấy tức giận liệu có phải rất bình thường haykhông?”
Duyệt Nhi long lanh hai giọt lệ, lúng túng nói: “Nhưng mà….Nhưng mà, chàng hung dữ với muội, còn nói muốn tìm người khác…”
Ninh Tê ngẩn ra, còn định nói gì đấy thì chiếc chong chóng trên tay DuyệtNhi đã ném qua cho Ninh Tê, đôi tay nhỏ bé che hai lỗ tai trên tóc, khẩn trương nói: “Muội không nghe, chính là không nghe, mọi người đều giúpchàng, mọi người không giúp muội!”
Ai nấy đều sững người, vội nói: “Sao có thể vậy chứ? Chúng ta đứng về phía muội, chỉ là…”
Dục vọng chiếm hữu của Lạc Thủy Thần quân đối với Duyệt Nhi là thế nào? Yđem Thất Mệnh Tiểu Mộ bọn họ-những người thân thiết với Duyệt Nhi đềutách ra xa nàng, thậm chí Tiểu Mộ liếc nhìn Duyệt Nhi nhiều một chútcũng có thể cảm nhận được sự khó chịu của y, kỳ thực Lạc Thủy Thần quâncó thể cho Duyệt Nhi đến Họa Mạt đã đủ khiến bọn họ kinh ngạc rồi, cànghuống chi Duyệt Nhi tựa như còn thích Mộ Phong mà y giả dạng, cùng vớiViệt Hoa sư tôn gì gì đó cũng hết sức gần gũi…Duyệt Nhi thế nhưng dángvẻ lại như đối xử bình đẳng hết thảy.
Haizzz, y có thể nhịn đến bây giờ cũng thực không dễ dàng gì, nhưng mà chuyệnnày quan trọng nhất là, hẳn là vì Duyệt Nhi không hiểu y.
Nghĩ rồi mọi người chỉ thấy rối thành một nùi, dáng vẻ Duyệt Nhi rõ ràng lỳlợm, nói ngọt nói nhạt đều không nghe, muốn kéo bàn tay nhỏ của nàng đem nguyên nhân giảng giải cho nàng, nhưng lại không đành lòng.
Nói đến cùng, Duyệt Nhi ủy khuất như vậy kỳ thực cũng rất bình thường,trong lòng nàng yêu Tức Mặc Ly, nhưng vì bản tính không thể bảo trìkhoảng cách với người khác, cũng không hiểu mấy thứ đề phòng này nọ, năm đó Đạp Vũ Thần quân và Lạc Thủy Thần quân ở Bồng Lai tiên sơn đánh nhau cũng là vì lý do này, ài, nói cho cùng, vẫn là gọt giũa không thành a.
Duyệt Nhi thấy mọi người muốn nói lại thôi, hạ quyết tâm, nói: “Chàng khôngcần muội, muội liền đi, vĩnh viễn cũng không về nữa!”
Dứt lời liền rầm rập chạy vào phòng ngủ, lập tức đóng sập cửa lại.
Mọi người không biết làm sao, đành nói: “Liệu có cần báo cho Lạc Thủy Thần quân?”
Mà Tức Mặc phủ.
Tức Mặc phủ cũng không vì Tức Mặc Ly và Duyệt Nhi trở về dãy núi Lạc Thủymà rỗi rảnh, vẫn như cũ là nơi gia tộc Tức Mặc xử lý sự vụ.
Lúc Tức Mặc Ly, Cửu Kiếm và Ngưng Không cùng lúc xuất hiện, mọi người đềusợ hãi, phải nói chủ thượng từ sau khi đại hôn cũng chưa từng trở lạiTức Mặc phủ đó nha, thấy sắc mặt y nặng nề như vậy, ai nấy cho dù ham mê mỹ sắc của chủ thượng cũng không dám quyến luyến hồi lâu, cung kínhhành lễ liền lui ra.
Tức Mặc Ly ngồi trước án thư, nộ khí tích cóp trong lòng vẫn không bớt đi, hàng mi dài khẽ nhíu, đích thực là lo lắng vô cùng.
Cửu Kiếm thậm thụt tiến vào, cẩn thận nói: “Chủ thượng…” Ngưng Không rấtkhông có chí khí đứng xa xa, không dám đến gần chủ thượng nhà mình.
Tức Mặc Ly vẫn không ngước lên, chỉ lạnh giọng nói: “Ra ngoài, ta muốn yên tĩnh một chút.”
Cửu Kiếm kiên cường bất khuất, bình tĩnh nói: “Duyệt Nhi cô nương khóc rồi…”
Tức Mặc Ly không nhúc nhích, một lúc sau ngước mắt nhìn Cửu Kiếm. Cửu Kiếmkhông hổ là trái tim thất khiếu linh lung lấy lòng chủ thượng đã lâu,phất tay một cái, ảo cảnh Duyệt Nhi ở trong điện khóc nức nở liền xuấthiện ngay trước mắt.
Vừa trông thấy, hai mắt Cửu Kiếm liền chua xót, cũng suýt nữa nhịn khôngđược mà khóc theo Duyệt Nhi, đúng thật là, tội quá đi…Trong lòng CửuKiếm đối với chủ thượng vạn lần bất mãn, đáng tiếc không dám nói ra.
Lén đưa mắt nhìn Tức Mặc Ly, chỉ thấy ý lạnh trong mắt y dần tan, chỉ cònđau lòng đọng lại, Cửu Kiếm thấy dáng vẻ y như hận không thể lao đếntrước mặt Duyệt Nhi thì thăng bằng trong lòng nhiều hơn, chỉ nói: “Chủthượng, người để mặc Duyệt Nhi cô nương khóc như vậy sao?”
Tức Mặc Ly nhắm mắt lại, tiếng khóc của Duyệt Nhi vẫn truyền vào tai, có chút cáu kỉnh: “Nàng không thích, ta liền thả nàng đi.”
Khóe môi Cửu Kiếm co giật, hừ, nói đến rõ ràng dứt khoát: “Chủ thượng, nếu như nàng thật sự đi rồi, người sẽ không đi tìm nàng?”
Tức Mặc Ly liếc nàng một cái, trực tiếp phất tay, đem Cửu Kiếm hất ra ngoài cửa, kế đó lập kết giới ngăn lại, cho thế giới của mình chút yên tĩnh.
Ngồi hết một ngày, cuối cùng nhịn không được, thu lại kết giới, gọi Cửu Kiếm vào, bảo: “Túc Tịch và Phất Dung đâu rồi?”
Khóe miệng Cửu Kiếm lại co rút, xin người đó, muốn hỏi Duyệt Nhi ở đâu thìnói đại đi, dùng lời lẽ uyển chuyển thế làm gì? Ngoài mặt thì cung cungkính kính, phất tay, trực tiếp đem hình ảnh cho Tức Mặc Ly xem.
Thẳng thừng lược bỏ Túc Tịch và Phất Dung, hình ảnh chính là dáng vẻ Duyệt Nhi đang vừa khóc vừa ăn…
Cửu Kiếm, Tức Mặc Ly….
Đợi khi nàng nói hết đầu đuôi sự việc, trong lòng Tức Mặc Ly ngoại trừkhông biết làm sao vẫn chính là không biết làm sao, cô hổ nhỏ này, dùnggóc độ của nàng xem ra hoàn toàn là lỗi của y…
Còn chưa kịp nghĩ thì đã nghe thấy Duyệt Nhi mở miệng nói: “Chàng không cần muội, muội liền rời đi, vĩnh viễn cũng không quay về!”
Tức Mặc Ly đứng bật dậy, không cần đám Thất Mệnh báo đã phóng người hướngbên ngoài mà đi, Cửu Kiếm lấy lại bình tĩnh, khắp Tức Mặc phủ nào cònbóng dáng chủ thượng.
Bọn họ cho rằng cô hổ nhỏ hay nói đùa, không nghĩ tới cô hổ nhỏ lần này thật sự thương tâm.
Hôm sau, Ninh Tê gõ cửa phòng ngủ rất lâu cũng không có người trả lời liền đẩy cửa vào, cô hổ nhỏ không biết đã đi đâu rồi…
Vận mệnh theo mây đen nơi chân trời ùn ùn kéo đến, cô hổ nhỏ nhiều năm sau này toàn là hối hận và tự trách, đáng tiếc đã vô ích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]