Duyệt Nhi hơi căng thẳng, nàng dường như ngoại trừ xem thoại bản, còn thì chưa từng thực sự học qua cái gì như vậy, cảm giác khẩntrương đẹp đẽ và rực rỡ này là gì đây?Việt Hoa bật cười nói: “Làm tốt, ta không đánh cô, làm không tốt, ta cũng sẽ chẳngcười cô, căng thẳng cái gì chứ?”
“Con cũng không biết…” Thanh âm ngọt ngào mềm mại tràn đầy run rẩy, bàn tay nhỏ bé của Duyệt Nhi siết chặt rồi lại thả ra, sauđó đặt trên dây đàn, tĩnh tâm nhớ lại chỉ pháp và lời dạycủa Việt Hoa một lượt, ngón tay khẽ di chuyển, theo đó tập lại một lần.Mặc dù ngón tay hãy còn chưa hết sức linh hoạt, bắtđầu gảy còn chưa lưu loát, nhưng đã đủ khiến Việt Hoa vui mừng: “Không tệ, Duyệt Nhi, cô là thiên tài!”
Duyệt Nhi hơi ngượng, cảm giác căng thẳng cũng lui đi phân nửa: “Tấtcả mọi người đều nói con là đồ bỏ đi, chỉ có người bảo conlà thiên tài.”
“Hửm? Ai nói cô như vậy?”
Duyệt Nhi có chút chua xót: “Bình thường khi ở ngũ giới có rấtnhiều người nói con dựa dẫm nam nhân, nói con song tu với rấtnhiều người để có được linh lực và tu vi, trên thực tế là một kẻ bỏ đi chẳng ra gì. Con thật không hiểu vì sao thể chấtmình lại kỳ quái như vậy, nhưng không thích người khác nói connhư thế. Con chỉ song tu với Mặc Ly. Bọn họ gạt người.”
“Đến Thần giới, Tử Dao Thần quân gọi con là đồ súc sinh, Vu Hồngbảo con là đồ phế vật. Nói con không xứng với Mặc Ly, nhưngmà, con…Dù thế nào thì con cũng muốn trở nên mạnh mẽ.”Bất tri bất giác, Duyệt Nhi đã đem suy nghĩ giấu kín nói ra.
“Chẳng phải cô có sư phụ sao? Y không dạy cô cái gì à?” Việt Hoa có chút không nhẫn tâm nói.
Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Sư phụ đối với con rất tốt, nhưng con họccái gì cũng không xong, người hay đùa rằng, sau này sư phụ chechở con, học mấy thứ này làm gì? Không cần học…Mặc Ly cũngthấy ở bên cạnh chàng con căn bản cái gì cũng không cần, nhưngcon cảm thấy cứ như vậy, thật sự giống như một món đồ chơi.Họ cho rằng con không hiểu.”
Duyệt Nhi ngẩng đầu hướng về nơi mặt hồ xa xa, gượng cười nói: “Contrước đây xem thoại bản, thấy mấy nữ nhân nhu nhược không chútnăng lực ấy đều là đồ chơi của nam nhân. Con mới không phải nhưvậy. Con mới không phải trừ bỏ ngủ cùng Mặc Ly, còn thì tácdụng gì cũng không có.”
Việt Hoa hơi ngạc nhiên: “Cô… cô có từng oán trách sư phụ mình?”
“Chưa từng. Sư phụ đối tốt với con, cơ hồ lục giới ai nấy đềubiết. Chẳng qua người hay thích nói đùa.” Duyệt Nhi từ trongthế giới của mình tỉnh lại, cười nói: “Người luôn nói muốncùng con có một mối tình sư đồ bị ngăn cấm oanh oanh liệtliệt…Giống mấy thư sinh của phàm gian, nếm trải chua xót…”
“Sao có thể? Ta lại không biết sư phụ cô.” Việt Hoa duỗi tay ấn đầu nàng lại: “Ngoan ngoãn gảy đàn.”
Duyệt Nhi quả nhiên lại đem tinh lực đặt trên cây đàn, bàn tay nhỏ bé nỗ lực chiếu theo các dạng chỉ pháp mà lướt trên dây đàn.
Hiện giờ đã qua lúc hoàng hôn, đang khi màn đêm buông xuống, Vu Hồngbay về tiểu viện, nhìn căn phòng bên trái, cười lạnh mộttiếng, tiểu tiện nhân, lại không biết đi đâu câu dẫn nam nhânrồi.
Vừa quay đầu, thế nhưng thoáng trông thấy một bóng dáng đứng bên cạnh hồ.
Bạch y như tuyết, tóc đen như thác nước rũ xuống, chỉ nhìn thấy được nửa gương mặt hoàn mỹ.
Toàn thân người ấy đều toát lên khí tức lạnh lùng trong trẻo, đứng ở nơi đó, ánh trăng hết thảy đều trở nên ảm đạm vài phần.Tựa như vị thần đế cao quý nhất nơi cửu thiên.Người như vậy,phong hoa tuyệt đại như vậy, không phải Lạc Thủy Thần quân thìcòn có thể là ai?
Vu Hồng bước tới gần, người đó đang ngơ ngẩn nhìn mặt hồ, dường như thông qua mặt hồ nhìn gì đấy? Chỉ cảm giác thấy toàn thân đều là khí tức lạnh lẽo, ngoài ra còn có nộ khí đang đènén.
Vu Hồng hơi sợ, nhưng gương mặt mấy ngàn năm trước chỉ thoáng quanhưng lại khắc ghi vào xương cốt cả đời ấy lại hiện lên trongđầu.
Khi đó y từ trời mà đến, nàng cũng giống như vô số nữ tử đứng ở nơi đó, đều ngẩn ngơ sững sờ.
Lúc ấy hình như làn gió thoảng đưa, mái tóc đen nhánh của chàngbị thổi tung tạo nên một độ cong tuyệt mỹ nhất thế gian, lộ ra dung nhan khiến người vừa gặp liền cả một đời chẳng thể quênđược.Đôi đồng tử tĩnh lặng trông về phía trước, nhưng tựa nhưcũng không nhìn gì cả, giữa hai hàng mày như có thiên sơn vạnthủy, cả người toát lên khí tức lạnh lẽo.
Người ấy bước đi không nhanh, nhưng nháy mắt đã gần ngay trướcmắt.Trong khoảnh khắc đó, nàng nghe rất rõ âm thanh mình hítvào, đôi đồng tử tựa hắc ngọc của người ấy chuyển sang phíanàng, rất nhanh lại dời đi, dường như cái gì cũng không nhìnthấy.Nhưng Vu Hồng vào một khắc này nghe thấy âm thanh hoa nở cách xa vạn dặm.
Vu Hồng cười khổ lắc đầu, lời đồn của lục giới cũng không phải giả dối.
Nàng chầm chậm bước tới gần y, đến khi còn cách khoảng năm bước,cuối cùng lại kìm không được, nhẹ giọng gọi: “Lạc Thủy Thầnquân…”
Y không quay đầu, tay vừa phất lên, nàng ta liền bị đánh bay vàotrong phòng, lập tức, cửa phòng đóng chặt. Trong khoảnh khắcấy, nàng ta chỉ nghe thấy một từ.
Cút.
Vu Hồng thảm hại ngồi trên đất, muốn mở cửa nhìn thử bóng dáng bên hồ ấy lần nữa, nhưng dù thế nào cũng không được. Tiểutiện nhân kia có gì tốt? Cho dù chỉ liếc ta một cái cũng được rồi, cút, bảo ta cút.
Vu Hồng một lần nữa chật vật co quắp trên nền đất. Mấy ngàn năm đổi lấy một lần gặp gỡ, y cũng không hiểu nỗi tương tư củanàng.
Tức Mặc Ly lặng lẽ đứng bên hồ, trên mặt hồ rõ ràng phản chiếuhình ảnh Duyệt Nhi đang gần như đầu kề sát đầu với Việt Hoa.
“Duyệt Nhi, chỗ này không phải gảy lên, mà là ấn xuống, đây là điểmchuyển âm quan trọng nhất, áp dụng trên người kẻ địch, là sátchiêu, cô như vậy sẽ toi công uổng phí…”
Việt Hoa càng dạy càng hào hứng, Duyệt Nhi đích thực rất thôngminh, ầy ya, mặc dù về phương diện tình cảm thì có chút mùmờ.
Duyệt Nhi gật gật đầu, hai bên trán lấm tấm mồ hôi: “Con biết rồi…”
Hạ tay, lại sai.
Lại lần nữa, vẫn sai.
Duyệt Nhi thất bại hỗn loạn ấn đàn: “Không được…Con như vậy liệu có phải trong vòng ba chiêu sẽ bị kẻ địch giải quyết rồi không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]