Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi hướng bên trong Thứ Thiên điện mà đi, DuyệtNhi nhìn lớp lớp màn trướng cùng bình phong thì bất giác nhớtới những giày vò trên giường suốt ba ngày kia, nhất thời đôimắt lại ầng ậng nước, mặc dù rất thoải mái, hết sức thoảimái, nhưng mà, nhưng mà cái cảm giác thần trí hoàn toàn mấthết, không biết bản thân đang làm gì thật sự không dễ chịuchút nào.
Tức Mặc Ly ôm nàng bước đến bên ngọc trì cách giường lớn một tấm bình phong, chậm rãi cởi y phục Duyệt Nhi, ôm nàng bước xuốngnước, thấy dáng vẻ đáng thương như vậy của nàng, trong lòng yêu thương nói: “Không phải đâu, tắm rửa sẽ thoải mái.”
Phàm là lời của Tức Mặc Ly thì Duyệt Nhi cơ hồ đều sẽ tin tưởng vôđiều kiện, đây là thói quen suốt mấy trăm năm, nghe Tức Mặc Lynói thế, Duyệt Nhi liền an tâm, ngoan ngoãn ở trong ngọc trìtắm rửa, vừa cúi đầu liền trông thấy trên làn da trắng nõn của mình đều là dấu hôn đậm nhạt không đều khiến nàng giật thót,thanh âm càng trở nên đáng thương: “Chàng là người xấu!”
Tức Mặc Ly nhìn trên da thịt trắng như tuyết dấu hôn xen kẽ, ánhlửa lấp lóe trong mắt lại bùng lên, xiêm y mỏng manh, liền đưatay ôm chặt Duyệt Nhi. Duyệt Nhi cả kinh, lập tức cảm nhận được sự biến hóa trên cơ thể y, tức thì đôi mắt lại rưng rưng lệ:“Chàng trước đây không như vậy.”
Tức Mặc Ly siết chặt cơ thể phập phồng với những đường cong tinhtế tuyệt mỹ của nàng vào lòng, theo hô hấp của bé yêu trongngực mà nhấp nhô lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063957/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.