Tức Mặc Ly toàn thân khoác ánh sao, rất muộn mới về đến Cẩm Túlầu, đại điện trống trải một mảnh tĩnh lặng. Nhớ đến giờnày hẳn là Duyệt Nhi đã ngủ say, trong mắt y ẩn chút ý cười.
Chậm rãi vòng qua tấm bình phong liền nhìn thấy Duyệt Nhi đangngồi trên giường, xếp bằng trên chăn gấm, chăm chăm nhìn bứcbình phong đến ngẩn người.
Tức Mặc Ly hơi ngạc nhiên, đến bên giường ngồi xuống, thuận tay kéo nàng ngồi vào lòng mình: “Duyệt Nhi, sao còn chưa ngủ?”
“Đợi chàng.”
Tức Mặc Ly yêu thương sờ sờ tai nàng, giọng nói cũng tràn đầy sủng nịch: “Muộn rồi, nàng ngủ trước đi.”
“Nhưng mà, ta cảm thấy rất rất lâu rồi không gặp chàng.” DuyệtNhi có chút ủ rũ, kéo mấy sợi tóc rũ xuống của Tức Mặc Lynghịch nghịch.
Tức Mặc Ly:…Y mấy ngày qua quả thực rất trễ mới quay về, khiấy nàng đã ngủ rồi, vì vậy y nhìn thấy nàng, nhưng lại khôngnghĩ nàng sẽ không gặp được y: “Gần đây có chút việc bận,Duyệt Nhi ngoan ngoãn ở trong phủ chơi, đừng chạy lung tung rangoài.”
Duyệt Nhi không đáp.
Tức Mặc Ly không biết làm sao, ôm nàng đặt lên giường: “Ngủ đi.”
Duyệt Nhi thế nhưng vẫn mở đôi mắt to tròn, dù thế nào cũngkhông nhắm lại: “Mặc Ly bận gì vậy?”. Nàng biết Mặc Ly bìnhthường đều có công việc, nhưng vẫn luôn ở bên cạnh nàng, nhưngtừ sau khi về Thần giới, y lại lâu rồi không thấy bóng dáng.
Bàn tay Tức Mặc Ly vẫn không ngừng nghịch nghịch tai nàng, đôiđồng tử tựa hắc ngọc rũ xuống nhìn Duyệt Nhi: “Sau này nàngsẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063948/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.