Máu tươi xương trắng, có thể xây dựng một đất nước nhưng cũng có thể hủy diệt một đất nước.
Lâu quốc binh bại như núi đổ, tốc độ sụp đổ khiến cho toàn bộ ThiênTrạch đại lục đều sợ ngây người. Theo lý, cho dù hoàng đế Lâu quốc bệnhnặng, thái tử Đạp Vũ công tử của Lâu quốc cũng giỏi mưu lược, Lâu quốccũng chưa tính là triều chính ngu dốt, quan lại hủ bại, vì sao lại chịukhông nổi một kích đã thua trong tay kẻ phản tặc.
Duyệt Nhi cũng không hiểu, mày nàng nhíu lại, cuối cùng cũng hỏi Đạp Vũ những nghi vấn trong lòng.
Giữa gian mày Đạp Vũ hiện rõ nét mỏi mệt và bất đắc dĩ, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu và ánh mắt mang nét u buồn không hiểu chuyện của Duyệt Nhi, Đạp Vũ bảo: “Duyệt Nhi, muội không hiểu. Muội cho rằng lần này thật sự doQuảng Hiền vương làm suy sụp Lâu quốc sao? An quốc…. Diệp quốc…” Đạp Vũdừng lại, lắc đầu, nói mấy chuyện đó, Duyệt Nhi cũng không hiểu.
Duyệt Nhi à một tiếng, trên mặt cũng không còn nụ cười tươi vui như ngày xưa, lúc này nàng và Đạp Vũ đang trên đường đến tẩm điện của phụ hoàng.
Khi bước vào cổng điện to lớn huy hoàng kia, Duyệt Nhi có chút hoảng hốt,mặc kệ bên ngoài hoảng loạn như thế nào, hoàng cung thế nhưng vẫn luônduy trì vẻ bình yên tĩnh lặng giả tạo như thế, chẳng trách những vị vuamất nước đều chỉ nguyện ở trong Kim Loan điện, chẳng buồn ra khỏi đó đểquan sát thế giới bên ngoài.
Lâu đế im lặng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, ngay cả hơi thở cũng mỏng manh như thể sắp tan biến, nếu không phải ông mắt vẫn mở, từ ái nhìn hai đứa con bảo bối thì chỉ sợ sẽ làm cho người tavừa nhìn qua đã tưởng là người chết.
Mặc dù đã nhiều lần nhìn thấy dáng vẻ này của phụ hoàng, nhưng giờ này ngày này, Duyệt Nhi vẫn nhịn không được, lòng tràn đầy nghẹn ngào và chuaxót: “Phụ hoàng…” Trong trí nhớ của nàng, phụ hoàng luôn anh dũng uynghiêm nhưng không thiếu sự từ ái, vậy mà giờ đã trở nên gầy yếu nhưthế.
Lâu đế nhấc tay lên một cách khó khăn, xoa đầu Duyệt Nhi đang quỳ gốitrước giường, trong mắt lấp lánh chút ý cười: “Công chúa bảo bối củatrẫm…” Quả thật, ông không thể cho con cái của mình một cuộc sống thanh bình, ông khiến Đạp Vũ, Duyệt Nhi gặp cảnh đất nước sắp sụp đổ, có lẽcuối cùng vẫn là sai lầm của ông, lúc trước không nên làm vậy.
Ông nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi, nhìn nàng ông nhớ đến một gươngmặt khác trong trí nhớ, chính là hoàng hậu đã qua đời của ông, nếu biếthôm nay Quảng Hiền Vương làm chuyện như vậy, hẳn nàng sẽ mỉm cười nơicửu tuyền chứ?
Ông thu hồi suy nghĩ, nghỉ một lát mới mở mắt ra, nhìn Đạp Vũ và DuyệtNhi: “Đạp Vũ, hôm nay Lâu quốc sụy đổ, đừng tự trách, ngay cả khi concố gắng xoay chuyển tình huống, cho dù cố gắng cũng không thể thắng nổinhững thế lực kia. Cả đời phụ hoàng làm rất nhiều chuyện sai trái, nếuđây là báo ứng, phụ hoàng cũng chấp nhận, cả đời này, chẳng qua chỉ hyvọng hai đứa yên vui không lo.”
Đạp Vũ và Duyệt Nhi kinh hãi trong lòng, không thể ngờ phụ hoàng lại nóinhư thế, nhất thời hai người nhìn nhau, không biết trả lời thế nào.
Lâu đế chăm chú nhìn Đạp Vũ một lúc mới nói: “Ở ngọn núi nhỏ sau Du Nhiênđiện, tìm một hòn non bộ dưới tán cây ngô đồng, đi thẳng ba bước, rẽtrái sẽ thấy một khối đá nhỏ gồ lên, ấn nhẹ vào đấy thì có thể mở đượccơ quan mật đạo. Nếu ngày đó đến, đừng để ý chuyện khác, làm theo lờiphụ hoàng, hai đứa đều nhớ kỹ chưa?”
Duyệt Nhi nén nước mắt, nắm lấy bàn tay không còn sức lực của Lâu đế, nhưng vẫn nhịn không được rơi vài giọt lệ: “Phụ hoàng…”
Lâu đế chỉ nhẹ nhàng nắm tay nàng, không nói nữa, nhìn Đạp Vũ bảo: “Đừngđể ý thế tục như thế nào, nếu con có thể bảo vệ Duyệt Nhi cả đời bìnhan, thì cứ đặt con bé dưới đôi cánh bảo vệ của con. Chớ để sau này hốihận không kịp.”
Đạp Vũ kinh hãi trong lòng, trông thấy ánh mắt dường như đã hiểu rõ hết mọi chuyện của Lâu đế, đành phải nhẹ nhàng gật đầu, cụp mắt xuống.
Đây quả thật là một tháng giày vò, đế đô vốn bình an của Lâu quốc rơi vàotình cảnh lòng người hoang mang, dường như tất cả đã trở nên náo loạn,có thể bỏ trốn thì bỏ trốn, không thể trốn thì mỗi ngày đều than khóc,suy cho cùng người chịu nỗi khổ chiến loạn vẫn là những bá tánh thườngdân.
Đạp Vũ đã vài ngày không hề chợp mắt, ngày hôm qua, phòng tuyến cuối cùngcủa đế đô đã bị đột phá, ý chí chiến đấu của các tướng quân bảo vệ thành đều không cao, rõ ràng là có ý đầu hàng hoặc tự sát, cái gọi là loạntrong giặc ngoài, không gì hơn điều này.
Duyệt Nhi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Đạp Vũ, lòng càng cảm thấy khó chịu,trước nay ca ca luôn phong độ, cử chỉ nhẹ nhàng, thong dong tao nhã,hiện giờ lại có dáng vẻ mệt mỏi như thế.
Đạp Vũ thấy Duyệt Nhi yên lặng nhìn mình hồi lâu, khẽ cười nói: “Không cóviệc gì. Mấy ngày này muội phải ngoan ngoãn ở trong Du Nhiên điện, không được đi đâu hết, có biết chưa?” Duyệt Nhi không dám lại đưa ra yêu cầuđi theo chaàng, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Ca ca huynh phải đi đâu à?”
Đạp Vũ vén lọn tóc rũ xuống của Duyệt Nhi: “Ra đế đô nghênh chiến.” Giờphút này dường như binh lực của cả nước đều tập trung bên ngoài đế đô,binh lính không có ý niệm chiến thắng, nếu đánh sẽ bại, là hoàng tử duynhất của Lâu quốc, cho dù chàng hy vọng Duyệt Nhi mạnh khỏe vô tư,nhưng cũng không an tâm để một mình nàng ở bên ngoài, huống chi, tìnhthế hiện giờ, cho dù chàng muốn đưa nàng đến một nơi khác cũng đã không có khả năng.
Duyệt Nhi cúi đầu, biết giờ phút này nói gì đều chỉ là dư thừa. Bảo vệ quốcgia của mình chính là tín ngưỡng của một vị hoàng tử.
Thật lâu sau, Duyệt ngẩng đầu lên: “Ca ca, muội chờ huynh trở về.” Theonàng biết, quân lực đế đô vẫn còn sức chiến đấu. Nếu có thể bảo vệ đếđô, cùng Quảng Hiền Vương phân chia Lâu quốc, trước hết cứ sóng đôigiằng co, sau này thống nhất cũng không phải là điều không thể.
Đạp Vũ gật đầu, lại nhìn Duyệt Nhi trong chốc lát: “Nhớ ăn cơm thật no, ngủ cho thật tốt. Nếu ca ca chưa trở về, muội cứ nghe theo lời phụ hoàng,chạy đi, có biết không? Ca ca sẽ đi tìm muội.” Mắt Duyệt Nhi đỏ lên,cũng không dám khóc trước mặt Đạp Vũ, Đạp Vũ ca ca đã mệt mỏi vì longhĩ nhiều việc, không thể để huynh ấy lại lo lắng cho mình?
Đạp Vũ thở dài, áp chế xúc động muốn hôn nàng, vội vàng xoay người thảnnhiên bước ra ngoài điện, tới cửa điện, vẫn nhịn không được quay đầulại, Duyệt Nhi còn ngồi trong đình, yên lặng nhìn chàng, gương mặt ánhlên nước mắt.
Đã nhiều ngày nay, mỗi buổi tối Duyệt Nhi đều mơ thấy âm thanh phản quânxông vào hoàng cung, nơi nơi đều là ánh lửa cùng máu tươi, nơi nơi đều là tiếng thét chói tai, tiếng gào kêu khóc. Khi nàng từ trong giấcmộng tỉnh dậy thì thường đứng ở tòa đình cao nhất trong Du Nhiên điệnnhìn về phương xa, hy vọng có thể nghe thấy một chút tin tức của ca ca.
Lúc hừng đông lại đến tẩm điện của phụ hoàng, rồi thì ngẩn ngơ cảngày,nhưng phụ hoàng ngay cả sức lực mở mắt cũng chẳng còn, nàng chỉđành ngồi ở bên giường, một lần lại một lần gọi phụ hoàng, phụ hoàngthế nhưng lại chưa từng trả lời nàng.
Đúng đêm mười lăm trăng tròn, Duyệt Nhi nhìn vầng trăng rằm trên bầu trời,trong lòng vô cùng nặng nề. Trằn trọc nằm trên giường, lăn qua lộnlại, luôn có cảm giác vô cùng lo lắng, không biết nên làm thế nào chophải. Ca ca ở bên ngoài đế đô, phụ hoàng đang mê man…Nàng thở dài, nhắmmắt lại, bắt buộc chính mình phải ngủ.
Đêm đã khuya, trong cung đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai, giống nhưcơn hồng thủy dữ dội, nhanh chóng tràn đến, càng ngày càng nhiều tiếngthét và tiếng khóc la, nơi nơi đều là tiếng người bỏ chạy hoảng loạn, mơ hồ có thể thấy được phía ngoài kinh đô Bình An là những ánh lửa sángrực và tiếng kêu khóc.
Vệ Khởi và Vệ Duy nhanh chóng đi vào Du Nhiên điện, nhưng không tìm thấyDuyệt Nhi, trong lòng kinh hoảng, vội vàng phân công nhau đi tìm.
Duyệt Nhi tóc cũng chưa kịp vấn liền chạy về phía tẩm điện của phụ hoàng, dọc đường đều là tiếng la hét khóc lóc của cung nữ, bọn họ ai nấy mangtheo tay nải cất chứa rất nhiều kim ngân tài bảo trong cung, một đám đều chỉ lo chạy ra khỏi cung,có mấy người chạy vội vội vàng vàng đẩy ngãDuyệt Nhi xuống mặt đất, chỉ đồng tình nhìn Duyệt Nhi rồi cũng tiếp tụccất bước bỏ chạy mà chưa từng quay đầu lại.
Vào thời khắc này, cả hoàng thất Lâu quốc hoàn toàn sụp đổ, ngay cả hoàngđế, lúc này cung nữ đã lấy hết vàng bạc tài bảo đáng giá, nếu không phải ngày thường Lâu đế, Đạp Vũ thái tử và Duyệt Nhi công chúa đối xử vớicung nhân rất tốt, không thì chỉ sợ lúc này các nàng sẽ độc ác trảthù một phen.
Duyệt Nhi một lần rồi lại một lần đứng lên, có cung nữ sống trong cung nhiềunăm chú ý tới nàng vội vàng khuyên nàng: “Công chúa, người chạy vàotrong để làm gì? Trốn nhanh lên! Mau rời khỏi đây, mạng sống quan trọnghơn.” Thấy Duyệt Nhi vẫn không quan tâm mà cứ đi vào trong thì nàng tacũng không khuyên nhủ nữa mà một mình bỏ chạy.
Duyệt Nhi vội vàng chạy đến tẩm điện của phụ hoàng, chỉ thấy cửa điện mởtoang, bên trong hoàn toàn hỗn loạn, Duyệt Nhi bối rối chạy vào, vộivàng vén màn kim sa.
Lâu đế đã không còn hơi thở, trên ngực là một tờ giấy mà ông dùng tay mình đè lên: “Nghe lời phụ hoàng, đi mau!”
Duyệt Nhi che miệng, một giọt nước mắt to bằng hạt đậu lặng lẽ rơi xuống,chạm vào mặt Lâu đế lần cuối cùng, rồi xoay người chạy như bay về hướngDu Nhiên điện.
Mấy tháng lo lắng và ưu sầu cho đến tối nay, mặc dù trong lòng sớm đã dựđoán hơn trăm ngàn lần, nhưng khi chứng kiến tận mắt vẫn không thể chịuđựng được, chính tai nghe thấy những âm thanh rung động thương tâm tuyệt vọng. Duyệt Nhi rơi lệ ướt cả vạt áo, lại chỉ nhớ rõ đi mau đi mau, chỉ nhớ rõ cây ngô đồng phía sau Du Nhiên cung.
Mái tóc đen mượt giờ đã rối tung, quần áo của Duyệt Nhi cũng bẩn hết, còncó vài chỗ rách., cuối cùng lúc chạy về Du Nhiên điện thì gặp được VệDuy.
Vệ Duy nhìn thấy Duyệt Nhi công chúa tựa như búp bê trắng mịn luôn đượcnâng trong lòng bàn tay, hiện giờ quần áo rách nát, trên mặt đầy nướcmắt thì thiếu chút nữa không nhận ra. Kéo tay Duyệt Nhi, xoay ngườichạy vào Du Nhiên điện.
Đạp Vũ điện hạ đã nói với chàng và Vệ Khởi về mật đạo kia, hiện giờ sứmệnh của họ là bảo vệ tính mạng của vị tiểu công chúa này.
Vừa bước vào cửa điện thì có vài bóng người nhanh chóng bay đến.
Vệ Duy kinh hãi, rút kiếm ra chặn. Chàng đã có tu vi cao nhất của kỳNguyên Anh, nhưng đối phương chỉ có tu vi khoảng sơ kỳ Nguyên Anh.Chàng vội hét lên: “Duyệt Nhi công chúa, đi mau!”
Duyệt Nhi là người không có chút tu vi nào, trong lòng biết giờ phút nàykhông thể làm phiền Vệ Duy, đành phải vội vã chạy ra phía sau Du Nhiênđiện.
Ba người vừa thấy Duyệt Nhi chạy đi thì vội vàng tấn công nhanh hơn, VệDuy lại lui một bước vào trong điện,vẫn không chịu thua.
May mà phong cách kiến trúc của Du Nhiên điện theo lối trấn nhỏ Giang Nam,hành lang gấp khúc uyển chuyển, dựa theo dòng nước mà xây, Duyệt Nhi mới có nhiều không gian để chạy trốn.
Duyệt Nhi chạy đến ngọn núi nhỏ sau Du Nhiên điện, đưa mắt nhìn đã thấy câyngô đồng mà phụ hoàng nói, vội vàng chạy tới. Còn chưa tới được cây thìcả người cũng đã bị đá bay đi, Duyệt Nhi lăn vài vòng trên mặt đất mớiva vào một gốc cây lớn rồi ngừng lại. Ngước mắt nhìn lên, không biếtkhi nào, phía trước đã có hai hắc y nhân đang đứng.
Trong đó có một người khinh miệt nhìn Duyệt Nhi: “Người như vậy cũng đáng đểchúng ta giết?” Tay trói gà không chặt, được nuông chiều từ bé, khônghề có tu vi, cũng đáng cho hai người ở tu vi cao nhất kỳ Nguyên Anh giết sao?
Tuy rằng trong lòng hắc y nhân kia cũng có cùng suy nghĩ với kẻ vừa nóinhưng vẫn bảo: “Đừng nhiều lời như vậy, ngươi ra tay đi.”
Tuy hắc y nhân khinh miệt không phục, cũng chỉ đành bước đến trước mặtDuyệt Nhi, nâng kiếm lên cao, lại buông xuống: “Ngươi làm đi, giết tiểucô nương đáng yêu như vậy, ta không ra tay được.”
…
Cuối cùng cũng có một người bước đến, đồng tình liếc nàng một cái, đưa kiếm về phía cổ họng Duyệt Nhi.
‘Đinh’ một tiếng, lúc thanh kiếm đang đâm đến thì bị một hòn đá búng gãy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]