Cơ hồ mỗi lần đến triều đại ba quốc gia ở thế chân vạc, chiến loạn liềntrở nên nhiều không kể xiết, nhưng tình hình này vào hai mươi năm trướclại có biến chuyển.
Hai mươi năm trước, nhị vị đại công tử cùng lúc được sinh ra. Ba nước trước giờ chiến cuộc liên miên đồng loạt giấu tài nuôi binh, đợi một ngàyphản kích, chấn động rền vang.
Nói tới nhị vị công tử này liền nhớ tới tin đồn về họ, cũng như vô số miêutả về dung mạo của hai người trong lòng các thiếu nữ nơi Thiên trạch đại lục này, ngày đêm đối diện với chiếc khăn tay, tưởng nhớ đến vị công tử mà mình ngưỡng mộ nhất.
An Quốc Tam hoàng tử, họ An tên Mặc Ly, nghe nói phong hoa tuyệt đại, dung mạo tuấn mỹ, nhưng lại lạnh lùng kiệm lời, nơi chàng đi qua không mộttiếng thở, e sợ sẽ kinh hãi đến vị Thần đế từ Cửu Thiên hạ thế này,người ta nói dung mạo của công tử, tuyệt thế vô song. An Quốc vốn là một quốc gia chư hầu nhỏ của tiền triều, từ khi hoàng thất tiền triều phântranh suy thoái, An Quốc liền nhanh chóng quật khởi, nghe nói có can hệvới vị An thái tử khi đó hãy còn nhỏ tuổi.
Nghe nói chàng năm đó chỉ mới mười bốn tuổi đã có tu vi ở kỳ Hợp Thể, chỉthiếu một bước nữa thì đạt tới kỳ Đại Thừa, độ kiếp phi thăng.
Chàng từng trong tình thế thiên quân vạn mã, đơn thương độc mã lấy mạng tướng địch, cảnh tượng bạch y phấp phới, tao nhã tung bay, dùng đao lấy đithủ cấp của đại tướng quân được xưng là Hộ quốc thần tướng tiền triềuđã được những binh sĩ sống sót lưu truyền rộng rãi.
Còn nghe nói, nếu như được một cái liếc mắt của Mặc Ly công tử này, cả đời sẽ chẳng thể nào để vào mắt những cảnh vật khác.
Mà một vị công tử khác chính là Lâu Quốc thái tử, họ Lâu tên Đạp Vũ, đấythế nhưng lại là một vị công tử tuổi trẻ dịu dàng đa tình, người ta nóiĐạp Vũ công tử ôn nhuận như ngọc, ý cười vui vẻ, lại thêm dung mạo cựckỳ tuấn mỹ. Tuy chàng cũng văn thao võ lược, đa mưu túc trí, nhưng khiến chàng nổi danh nhất lại không phải những điều này.
Đạp Vũ công tử được người đời biết đến nhiều nhất chính là cưng chiều muộimuội như mạng. Nghe nói muội muội của chàng – Duyệt Nhi công chúa, thích hồ nước sông ngòi như phong cảnh của một tiểu trấn Giang Nam, Đạp Vũcông tử liền khí thế bừng bừng ở ngay phía bắc bên trong hoàng cung LâuQuốc dựng lên một thành trì nhỏ, chính là khung cảnh của trấn nhỏ GiangNam, nước chảy vờn quanh, đình đài lầu các ngay trên mặt nước, đặt tênlà Du Nhiên Điện, chính là cung điện của Duyệt Nhi công chúa, hết sức xa hoa tinh xảo, nghe nói ngay cả bùn đất, cát đá dưới sông cùng cá tronghồ toàn bộ đều là từ Giang Nam của An Quốc vận chuyển tới.
Đây chỉ mới là một phần rất nhỏ về sự cưng chiều muội muội của Đạp Vũ côngtử, dù sao theo như lời của thế nhân, Duyệt Nhi công chúa chính là nữnhi hạnh phúc nhất trên thế gian, có được người ca ca như thế.
Cái gì? Có người nói họ không chỉ đơn thuần là huynh muội?
Lời này nếu như để các cô nương của Lâu Quốc nghe thấy, nhất định sẽ hắtlên đầu kẻ đó một bát máu chó. Đạp Vũ công tử có tiếng phong lưu, từ bàlão tám mươi đến đứa bé gái mới vừa hiểu chuyện của Lâu Quốc, ai nấy đều có thể tỷ mỷ đem mấy chuyện phong lưu của chàng nói đến mấy ngày. Thành thực mà nói, một nam tử phong lưu cỡ ấy, cho dù dáng vẻ khiến ngườikinh ngạc, khí độ lại bất phàm, tình tình cũng không tệ, nhưng trái timcủa phần lớn các cô nương cũng sẽ không đặt trên người chàng.
Có điều Đạp Vũ công tử này phong lưu thì phong lưu, mặc dù trước đến giờđều là bước qua vạn lá, nhưng nửa mảnh cũng không dính người, khiến chotrái tim thiếu nữ của các cô nương âm thầm vỡ tan từng mảnh từng mảnh.
Aizzz, mấy chuyện này đều là dân gian truyền miệng, mặc dù cách diễn đạt dùngtừ có chút khoa trương, nhưng cũng không hề đơm đặt. Dù gì chuyện vềnhị vị công tử này cơ hồ là kiến thức sơ đẳng nhất mà mỗi thiếu nữ ởThiên trạch đại lục này nhất định phải biết.
Hôm nay chính là tết Nguyên Tiêu.
Thành Bình An, người người đều đổ ra đường, chen chúc hết sức náo nhiệt,liếc mắt nhìn đường phố dài ngoằng toàn người là người, khắp nơi đều làhoa đăng pháo hoa, hàng quà vặt cùng biểu diễn tạp kỹ, ai nấy đều chennhau vui vẻ cười đùa, hòa bình an lạc suốt hai mươi năm qua khiến cuộcsống người dân nơi đô thành vốn đã không bị chiến loạn gặm nhấm càngtrở nên phồn hoa sung túc, thật giống như thiên đường chốn nhân gian,nơi nơi đều sáng rực ánh đèn, vẳng tiếng đàn ca náo nhiệt.
Phù Hoa Lầu là chốn tiêu tiền nức tiếng ở đô thành. Mặc dù tên gọi này dễkhiến người ta liên tưởng lung tung, nhưng nơi này không phải dạng đó,khụ khụ, chốn tiêu tiền, mà là nơi xã giao sang trọng phồn hoa bậc nhất ở đô thành Lâu quốc. Vương công đại thần, phú thương cự giả, giang hồdanh sĩ, phàm là người có chút quyền thế hoặc tiền tài, bất luận thế nào cũng sẽ tới Phù Hoa Lầu trên một lần, mỹ tửu nơi này, mỹ vị nơi này,còn có mỹ nhân nơi này cũng đặc biệt hơn.
Khi ấy, trên tầng cao nhất của Phù Hoa Lầu, có thể ở trên tầng này đều làngười có quyền thế hoặc tiền tài bậc nhất, nơi đây không có yến tiệclinh đình hay khung cảnh y hương mai ảnh náo nhiệt, nhưng cũng không xem là lạnh lẽo.
Sương phòng này rộng bằng nhà của một gia đình bình thường, dùng từ cung vàng điện ngọc để so sánh cũng không quá.
Trong sương phòng là chiếc bàn bằng gỗ hoa lê tử đàn cực lớn, trên mặt bàn bày đủ loại thức ăn mãn sắc thiên hương.
Quanh bàn có một vài người ngồi.
Công tử dung nhan tuấn mỹ, tựa tiếu phi tiếu, khiến người khác có cảm giácnhư gió xuân phớt qua mặt, lúc này đang mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn tiểu cô nương ngồi bên cạnh, mặc dù biểu tình của chàng không biết làm sao, nhưng ánh mắt vẫn mang theo ngữ khí hết mực dịu dàng: “Duyệt Nhi,ngoan, trước ăn mấy món này được không?”
Tiểu cô nương dáng vẻ khả ái, phấn điêu ngọc mài, thuần lương ngoan ngoãn,hiện giờ thế nhưng lại chu cái miệng nhỏ nhắn, cất giọng cũng là thanhâm mềm mại ngọt ngào: “Muội không muốn!”
Một vị công tử lịch sự nho nhã khác ngồi bên cạnh vội cười nói: “Đạp Vũ, Duyệt Nhi không muốn, vậy đừng ép nữa.”
Đạp Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Muội hôm nay ở trong cung xin phụ hoànghết một ngày mới được ta dẫn ra ngoài, hiện giờ sao lại cái gì cũngkhông ăn.” Bụng đói thì sao đây?
Duyệt Nhi vẫn không nhìn cao lương mỹ vị trước mặt, chiếc miệng nhỏ nhắn mímlại, bướng bỉnh đáng yêu không thể nào diễn tả, nghe có người vì nàng mà thỉnh cầu, vội vàng ngẩng đầu nói: “Vẫn là Thần Thời ca ca tốt hơn.”
Thần Thời nhìn thấy đôi mắt tựa lưu ly vừa trong suốt vừa sáng ngời đangnhìn mình, nhất thời có chút căng thẳng, vội cười nói: “Duyệt Nhi nếunhư không thích mấy món này, vậy có muốn ăn gì không?”
Khả Cẩn bên cạnh Thần Thời hơi bất mãn, thấy Đạp Vũ và Thần Thời đều khuyên giải tiểu cô nương này, nhất thời trong lòng có chút tức giận: “Ca,chúng ta hôm nay là cùng Đạp Vũ điện hạ thương lượng chính sự, hiện giờsao lại lãng phí bao nhiêu thời gian khuyên Duyệt Nhi công chúa dùngthiện?” Bọn họ từ Giang Châu vạn lý xa xăm mà tới, chính vì có sự tình trọng đại.
Duyệt Nhi lập tức nhìn Đạp Vũ một cách thiết tha: “Ca ca, muội ra ngoài mộtlát, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Lại nói, các huynh có chuyệncần thương lượng, muội một chút cũng không hiểu. Cho muội ra ngoài, được không?” Hôm nay nàng cầu xin phụ hoàng cả một ngày trời, không ngờ cònphải tò tò đi theo Đạp Vũ ca ca, chỗ nào cũng không được đi.
Đạp Vũ nhìn vẻ trông mong trên mặt nàng, quả thực không đành lòng cự tuyệt, lại nhớ tới việc ngày hôm nay phải bàn bạc đích thực khá quan trọng,đành nói: “Muội trước ăn gì đó đi, rồi ta sẽ để muội ra ngoài.”
Duyệt Nhi đã nhảy dựng lên: “Ca ca nếu như không an tâm, vậy để Vệ Khởi mangtheo chút điểm tâm hoa quả đi theo. Hiện thời muội không muốn ăn.” Nóirồi bóng dáng nhỏ bé đã chạy ra bên ngoài, Vệ Duy đứng ngoài phòng vộivàng theo sau.
Đạp Vũ bảo Vệ Khởi gói chút điểm tâm, đuổi theo Duyệt Nhi.
Duyệt Nhi vừa ra khỏi Phù Hoa Lầu, ngay lập tức liền bị một sạp hàng nhỏ dưới phố thu hút sự chú ý, hết nhìn trái lại nhìn phải, cuối cùng bàn taynhỏ bé cầm chiếc chong chóng tinh xảo làm bằng gậy trúc, rồi lại chạysang một sạp hàng khác. Cứ như thế, Vệ Duy cùng Vệ Khởi đáng thương theo sát không rời, chỉ sợ muội muội bảo bối của Đạp Vũ điện hạ bị lạc, bịthương.
Đêm Nguyên Tiêu, pháo hoa ngợp trời, cùng với màu sắc của đủ loại hoa đăng, nhất thời, kinh đô Bình An lớn như vậy của Lâu Quốc đều là ánh lửa baymúa, sáng rực như ban ngày, náo nhiệt vô cùng.
Duyệt Nhi hết chạy sang đông lại chạy qua tây, cũng không biết là đi bao lâu, trên tay vẫn là chiếc chong chóng nhỏ, ngoài ra không tăng thêm thứ gìkhác. Phố phường thành Bình An ngang dọc đan xen, hương xa bảo mã, Duyệt Nhi lại không biết đường, đợi đến khi nàng mệt mỏi dừng lại, ngẩng mặtlên, mới đột nhiên nhớ tới mục đích mình một mực muốn xin ra ngoài.
Tê Thành – Thính Vũ Các.
Duyệt Nhi ngồi sau chiếc bàn nhỏ, điểm tâm Vệ Khởi bày trên bàn một chút cũng không suy suyển, hai hàng lông mày nhíu lại, nghiêm nghiêm túc túc chăm chú…nghe kể chuyện.
Câu chuyện kể về một thư sinh và một vị tiểu thư, đối với tình tiết dạngnày, Duyệt Nhi từ nhỏ đã nghe không biết bao nhiêu tiểu thoại bản mà Đạp Vũ kể cho nàng, về cơ bản vừa nghe khúc đầu đã có thể biết được đoạnkết. Nhưng Tê thành – Thính Vũ Các này chính là phường kể chuyện nổidanh nhất Lâu Quốc, quả nhiên danh bất hư truyền. Duyệt Nhi đã hoàn toàn bị ngữ điệu lên xuống cùng tình cảm của người thuyết thư (người kể chuyện) hấp dẫn, nghe đến khúc đau lòng cũng muốn chậm chậm mấy giọt nước mắt.
Đợi đến khi nghe xong, Duyệt Nhi hãy còn đắm mình trong câu chuyện. Buổi kể chuyện cũng đã ngừng, Duyệt Nhi có chút không hiểu, hỏi Vệ Duy và VệKhởi đang thấp tha thấp thỏm bị nàng kéo ngồi bên cạnh: “Sao vậy? Độtnhiên không kể nữa?”
Vệ Duy nét mặt lạnh lùng, nghe thấy nghi vấn của Duyệt Nhi, chỉ cung kínhnói: “Duyệt Nhi công…cô nương, thay người thuyết thư rồi.” Chuyện này ởphường kể chuyện rất đỗi bình thường, chung quy không thể suốt cả mộtđêm dài mà chỉ có một người kể, sẽ khàn giọng a.
Duyệt Nhi “à” một tiếng, tiếp tục đợi.
Lầu kể chuyện này thiết kế cũng hết sức đặc biệt, nơi mà người thuyết thưđứng cũng dùng một tấm bình phong cực lớn bằng sa mỏng ngăn lại, nghengười thuyết thư cách một tấm bình phong kể chuyện, không nhìn thấy dung mạo người thuyết thư xấu đẹp ra sao thì sẽ càng tập trung vào giọngnói của người đó, khi nghe sẽ càng có cảm giác hưởng thụ, dễ đắm chìmtrong tưởng tượng của bản thân.
Thời gian bất quá chỉ mới một chung trà, sau bức bình phong liền xuất hiệnbóng dáng của một người, trên tấm bình phong bằng sa mỏng vẽ tranh sơnthủy, dưới ánh lửa sáng rực chỉ thấy một thân hình cao ráo tuấn mỹ, rõ ràng chỉ là cái bóng, nhưng lại khiến người khác có cảm giác khí vũhiên ngang, phong tư bất phàm. Người đó chậm rãi bước đến trước bàn kể chuyện, yên tĩnh trầm mặc một lúc.
Duyệt Nhi chợt thấy xúc động, bàn tay đang cầm chung trà chuẩn bị uống cũngrun run, khiến vài giọt nước trà sánh ra ngoài. Vệ Khởi vội vàng cầmkhăn lau sạch tay áo cho nàng, nói: “Duyệt Nhi cô nương, sao vậy?”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu, đặt chén trà xuống, để Vệ Khởi lau tay áo cho nàng, ngây ngẩn nhìn phía sau bình phong, như thể mất hồn.
Vừa rồi, nàng rõ ràng cảm giác được người phía sau bình phong lẳng lặngquan sát nàng, ánh mắt xa xăm thăm thẳm như thế, nàng rõ ràng cảm nhậnđược. Duyệt Nhi lại cẩn thận nhìn về phía bức bình phong, nhưng lạikhông có gì bất thường.
Chỉ thấy vị công tử văn nhã phía sau bình phong sau một hồi trầm mặc, chậmrãi ngồi xuống, như thể ngọc sơn tuyết trắng, phong thái cử chỉ như vậythật sự hút hồn, khiến người trầm luân.
Cả đại sảnh ngồi nghe kể chuyện, ai nấy đều không hề thì thầm nói chuyệnnhư ngày thường, tĩnh lặng đến độ ngay cả tiếng gió thổi qua nước tràsóng sánh cũng có thể nghe thấy, tất cả đều che giấu tâm trạng, yên tĩnh đợi người sau bình phong bắt đầu kể.
Người có khí độ phong thái như vậy, chỉ bóng dáng thôi đã khiến người khác mê mẩn, sao lại đi thuyết thư? Những người nghe kể chuyện đều có chút khóhiểu.
Người đó ngồi trước bàn, cũng không hề nhìn sách, không biết là đang làmgì. Một lúc sau, thanh âm mới vừa rồi mọi người còn nín thở chờ đợi từsau bình phong truyền đến.
Đây là giọng nói như thế nào a?!
Tựa như âm thanh trong trẻo tươi mát của nguồn nước trong vừa tan trên núituyết, mang theo đôi chút giá lạnh, chảy qua ngọc đá trong ngọn núi chưa từng có dấu chân người, va đập vào đấy rồi bật trở lại, rơi xuống liền tuôn tràn.
Không trầm bổng du dương hay uyển chuyển êm ái, êm tai dễ nghe những ngườithuyết thư khác, chỉ cảm thấy giọng nói ấy vừa nghe qua liền không thểnào quên được, đủ khiến người ta tâm thần đều rơi vào trầm mê.
Chàng nói không nhanh, không nhiều cảm xúc cho lắm, nhưng nội dung kể đã hoàn toàn hóa thành cảnh tượng chân thật trước mắt người nghe. Giọng củachàng mặc dù rất hay, nhưng lại có chút trong trẻo lạnh lùng, cho người ta trực giác chàng là người không thường nói chuyện, ai nấy đều đắmchìm trong giọng nói ấy, ngay cả hô hấp cũng đã trở nên cẩn cẩn thậnthận, sợ kinh động đến thanh âm đó.
Đôi mắt cùng đôi tai của Duyệt Nhi đều đã hoàn toàn trao cho nam tử sau bức bình phong.
Đây là giọng nói nàng thấy hay nhất trong cuộc đời này.
Phảng phất như thể, mơ hồ như thể, đã từng nghe thấy ở đâu đó.
Nhưng mà, đã nghe qua ở đâu? Duyệt Nhi mơ mơ hồ hồ, nghĩ không ra là vì sao.
Lúc này đã gần nửa đêm, Duyệt Nhi si ngốc nhìn, si ngốc nghe.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]