Duyệt Nhi mơ mơ màng màng mở mắt, đôi mắt to tròn một mảnh mơ hồ, nàng theobản năng động đậy, không còn vòng ôm dịu dàng thoải mái của Tức MặcLy, nhất thời có chút không biết hiện giờ là khi nào, không cảm giácđược bản thân hiện đang ở đâu.
Ngón tay Sở Từ vốn duỗi ra xoa lỗ tai nhỏ của nàng đến lưng chừng thì thuvề, trông thấy thần sắc thất vọng của Duyệt Nhi, cũng trở nên buồn bã,trong lòng thở dài một tiếng, chỉ cười nói: “Duyệt Nhi?”
Duyệt Nhi đã tỉnh táo lại, nghe thấy giọng nói của Sở Từ, vội nở nụ cười: “Sở Từ, ngươi tỉnh rồi? Không có chuyện gì a!”
Thấy nàng vì mình tỉnh lại mà vui vẻ như vậy, trong lòng Sở Từ rất vui, cóđiều…: “Mắt nàng không nhìn thấy, linh lực lại tiêu tan hết. Sau nàykhông cần phải chạy trốn khắp nơi, Ma vực so ra hơn Tiên giới…”
Duyệt Nhi bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ngươi không phải đã tỉnh rồi sao? “ Saomà Sở Từ càng lúc càng dông dài, nhớ lúc ban đầu khi y là con chim nhỏđâu có lắm mồm như thế…
Sở Từ thấy nàng phản đối, lại nói: “Khoan nói còn có người dùng NghịchViêm mua mạng nàng, bộ dạng nàng cứ như vậy chạy ra ngoài, cũng rất dễ bị người ta lừa gạt.” Thấy Duyệt Nhi bày ra biểu cảm so với vừa rồi còn mờ mịt hơn, trong lòng Sở Từ vui vẻ: “Được, không nói chuyện này nữa,tiểu Duyệt Nhi, nàng lại cứu ta một mạng. Nàng xem, ta cứu nàng nhiềulần như vậy, nàng đều không lấy thân đền đáp, cái chuyện không có đạonghĩa này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063909/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.