Sở Từ si ngốc nhìn bức tranh, lại đảo mắt nhìn về phía thiếu nữ đang ngủ say trên giường, trong nháy mắt, dung nhan tuyệt mỹ kia từ từ ửnghồng, ánh mắt cũng dần dần trở nên si mê, bất tri bất giác lại thì thầmgọi: “Duyệt Nhi......”
Hai lỗ tai nhỏ của Duyệt Nhi run run, khoảng thời gian này vì trong lòngluôn mang nỗi lo lắng của kiếp sống “Bỏ nhà trốn đi” khiến khả năng tậptrung tinh thần cảnh giác của nàng càng cao, bởi vì đôi mắt không nhìnthấy nên đặc biệt nhạy bén với tiếng động. Tiếng gọi nhẹ nhàng này củaSở Từ cũng khiến nàng thức giấc. Đôi hàng mi chớp chớp, cuối cùng hé mở, lộ ra đôi hai mắt thật to nhưng đáng tiếc lại mờ mịt không có tiêuđiểm.
Dùng linh thức dò xét, phát giác Sở Từ đang ngồi xổm trước mặt mình, trongtay còn cầm vật gì đó, Duyệt Nhi có chút khó hiểu: “Sở Từ? Vật cầm trêntay là gì vậy?”
Sở Từ bị giọng nói của nàng kéo trở về, ừ một tiếng liền thu bức họa vào trong đỉnh.
Nếu Duyệt Nhi biết y trong những đêm không gặp được nàng, đều cầm hai bứchọa “nhìn vật nhớ người” này, suy nghĩ đến chuyện không được nghĩ, Duyệt Nhi còn có thể thản nhiên đối diện với y hay không?
Nhớ tới bức tranh bị Cốc Tinh Quân lấy đi kia, Sở Từ khẽ cắn môi, lại nhìnvề phía Duyệt Nhi đơn thuần, trong lòng cười khổ một tiếng, nàng sao cóthể hiểu được chứ?
Duyệt Nhi thấy y hồi lâu không nói lời nào, đành phải hỏi lại: “Ngươi ngồichồm hổm bên cạnh giường làm gì? Sao không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063906/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.