Lúc này đã gần sáng, khắp bầu trời Ô Điệp Châu hiện tại đều nhuộm những tia sáng màu bạc, Duyệt Nhi không nhìn thấy, chỉ ôm một bụng buồn phiền,không hề có mục tiêu mà bay đi. Kỳ thực nàng cũng không biết rời khỏiTức Mặc Ly rồi nàng có thể đi đâu, thêm nữa bản thân muốn làm gì? Lạikhông có người đánh nhau với nàng, hiện tại trong túi càn khôn và bêntrong đỉnh vẫn còn rất rất nhiều tiền chưa dùng hết, Duyệt Nhi lần đầutiên phiền muộn vì cuộc sống không có chút mục tiêu nào của mình. Lẽ nào nàng thật sự chỉ có thể dựa vào nam nhân mới có thể sống?
Rất rất lâu sau, Duyệt Nhi cũng không cưỡng cầu làm gì, cũng không hi vọngbản thân thay đổi trở nên mạnh mẽ hơn, lợi hại hơn, trong tiềm thức củanàng, có Tức Mặc Ly bên cạnh, chắc chắn bất kỳ chuyện gì nàng cũng không cần phải lo lắng, vô tư vô lự. Bản thân nàng vì sao lại rời khỏi chàng? Từ khi hiểu được cảm giác của mình đối với chàng thì liền lo sợ tìnhcảm mà Tức Mặc Ly đối với mình không phải là cảm giác đó, lo sợ chưa cóđược thì đã mất đi, nếu như vậy chẳng thà rời đi trước. Nàng không muốn giống như Khanh Lan.
Có câu “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”, Duyệt Nhi tiểu cônương quyết định trước cứ âm thầm ở lại Ô Điệp Châu vài ngày. Duyệt Nhilén lén lút lút đáp xuống bên cạnh một khách điếm nhỏ, lại vụng vụngtrộm trộm lần mò vào trong, may mắn là linh thức và thính giác của Duyệt Nhi cực kỳ nhạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063901/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.