Chương trước
Chương sau
Cốc Tinh Quân có chút kinh ngạc, không ngờ Duyệt Nhi sẽ hỏi y vấn đề này,theo lý mà nói y đương nhiên sẽ không nhiều chuyện đến độ việc gì cũngquản, vì vậy câu trả lời của y cũng hết sức thẳng thắn: “Việc này canhệ gì đến ta?” Duyệt Nhi ngẫm nghĩ, thấy lời y nói cũng đúng, liền imlặng không lên tiếng bị y dắt chạy đi.

Cốc Quân Tinh dẫn theo Duyệt Nhi nhanh chóng bay đến Ô Điệp Nhai, liếc mắt thấy cách Ô Điệp Nhai chưa tới một dặm thì càng bay càng nhanh, DuyệtNhi hết sức chật vật để theo kịp tốc độ của y. Đến bên sườn dốc thìtrông thấy hai người Thất Mệnh và Khổng Tước đang đứng canh giữ phíatrước, thấy Cốc Quân Tinh lôi Duyệt Nhi tới thì liền nổi giận đùng đùng xông lên giao chiến.

Thất Mệnh là tu vi Thiên Ma, tu vi của Khổng Tước không cao hơn Thất Mệnh,hai người liên thủ đương nhiên vẫn không phải là đối thủ với kẻ có tu vi Ma quân như Cốc Quân Tinh. Phải biết rằng, mỗi lần đến giai đoạn cuốicùng thì càng khó đột phá, tương ứng với cách biệt giữa mỗi giai đoạn sẽ càng lúc càng lớn. Thất Mệnh đã mất một cánh tay, còn Khổng Tước lạivốn là một cô nương tương đối tùy tiện, sử dụng kiếm thường xuyên vachạm với kiếm của Thất Mệnh khiến Thất Mệnh tức giận vô cùng. Cốc QuânTinh sử dụng chính là Dực Luân hình cung, người của Ma tộc đánh nhauđương nhiên không nói đạo nghĩa, tàn độc cỡ nào cứ thế mà tấn công.

Trong lúc ba người giao đấu, Duyệt Nhi đáng thương bị Cốc Quân Tinh trói trên lưng cũng cứ thế dịch tới dịch lui, khổ không thể tả, Thất Mệnh vàKhổng Tước lo sợ sẽ đả thương nàng nên càng thúc thủ vô sách, dần dầnrơi vào thế hạ phong, nhưng vẫn không có nửa phần ý định rút lui, hoàntoàn là liều mạng mà đánh. Cốc Quân Tinh vốn đã không mấy kiên nhẫn,chợt thấy trên sườn núi lại có một nữ tử đang xông đến, liếc mắt nhìn,thế nhưng là người của Thần giới.

Người đến chính là Cửu Kiếm được Khổng Tước truyền âm gọi tới. Cửu Kiếm vộivàng xông đến, nhưng trên người đã bị thương vài chỗ, sắc mặt hết sức nghiêm trọng, trông thấy Thất Mệnh và Khổng Tước thì đều thầm kêu không hay. Cốc Quân Tinh ngay khi nhìn thấy ba người chặn ở Ô Điệp Nhai,trong lúc rối rắm cũng không tỷ mỷ quan sát Cửu Kiếm, bỏ qua con đườngra khỏi vách núi, trước khi chạy đi thế nhưng hãy còn sử dụng thủ đoạnbỉ ổi mà phàm nhân thường dùng… Bột ớt, kế đó liền kéo Duyệt Nhi nhanhchóng bay vào bên trong Ô Điệp Châu.

Không thể không nói Cốc Quân Tinh là người hết sức vô sỉ nhưng làm việc cũngrất hiệu quả, đám Cửu Kiếm thấy y kéo Duyệt Nhi bỏ chạy thì ngược lạitrong lòng càng gấp, vội vàng lao tới, kết quả là… cả người đều dínhphải bột ớt. Hoàn toàn không hề phòng bị, ngay lập tức mắt mũi, phàm làda thịt ở những chỗ lộ ra bên ngoài đều bị dính bột ớt cay xè, đau đếnđộ ba người vừa phẫn nộ lại vừa khẩn trương, Cốc Quân Tinh lại chạy rấtnhanh, nháy mắt đã kéo Duyệt Nhi đi mất dạng.

Khổng Tước dừng bước, trông thấy bộ dạng của Cửu Kiếm, tiến lên trước đỡnàng: “Cửu Kiếm, Thượng Thần bọn họ… …” Mắt Cửu Kiếm cay đến độ nước mắt chảy ròng ròng, khẩn trương nói: “Ta đuổi theo thì đã muộn rồi, chỉ cómột Thần sứ ở lại phía sau chặn hậu, gặp ta thì liền giao đấu, ta hoàntoàn đuổi không kịp chủ thượng để giúp người. Sau đó lại nhận được tincủa cô mới vội vội vàng vàng chạy đến. Duyệt Nhi cô nương…”

Cửu Kiếm lại càng quýnh lên. Chủ thượng hiện giờ nguy hiểm trùng trùng,Duyệt Nhi cô nương cũng bị kẻ có tu vi Ma quân bắt đi, sớm biết như vậyđã không dẫn Duyệt Nhi ra ngoài, chủ thượng và Duyệt Nhi hiện giờ chỉ sợ đều đang gặp nguy hiểm. Kẻ bắt Duyệt Nhi cũng không biết có mục đíchgì, nhất thời cả ba người đều có chút hoảng loạn, Thất Mệnh oán hận nói: “Đều tại ta vô dụng, nếu như lần này… Ta đây làm thế nào đối diện vớiTử Hổ Vương!”

Khổng Tước cau mày, bị cay nên đau vô cùng, đứng tại chỗ giậm giậm hai cáimới nói: “Chuyện này liệu có nên nói với Thượng Thần?” Nhất thời cả bangười ai nấy đều trầm mặc.

Một lúc lâu sau Cửu Kiếm mới nói: “Vốn dĩ chúng ta dẫn Duyệt Nhi ra ngoài,mấy người Thần tộc đó hẳn là không chú ý tới mới phải, đám người giữađường dụ chúng ta rời đi khí tức kỳ lạ, không phải người Thần tộc, đâykhẳng định là có người từ đầu đã lên kế hoạch bắt cóc Duyệt Nhi cônương. Hiện giờ phía chủ thượng nguy hiểm vô cùng, cũng không biết thếnào rồi, nếu như để người biết chuyện này, e là tâm thần hỗn loạn, chúng ta vẫn nên giấu đi, trước tìm Duyệt Nhi cô nương đã.”

Thất Mệnh và Khổng Tước thấy thương thế vừa rồi của Cửu Kiếm, biết được lầnnày tình cảnh của Tức Mặc Ly cũng không lạc quan gì, mặc dù trong lònglo lắng cho Duyệt Nhi nhưng cũng không biết làm sao, đành phải gật gậtđầu đồng ý với ý kiến của Cửu Kiếm.

Trong một sân vườn hết sức bình thường ở Ô Điệp Châu.

Cốc Quân Tinh mặt không chút biểu tình nhìn Duyệt Nhi lôi gà nướng, mậthoa, tiên quả, các loại điểm tâm, mứt hoa quả vv.. từ trong túi càn khôn ra, cẩn thận bày lên trên mặt bàn đá trải khăn gấm, lại mặt mày lạnhtanh nhìn nàng chậm rãi thong thả xử lý từng miếng từng miếng.

Giữa chừng Duyệt Nhi cảm nhận được ánh mắt của Cốc Quân Tinh vẫn luôn luôndán trên người mình, cũng không có chút hiếu kỳ nào, đôi mắt to đảotròn một vòng, cười nói: “Ngươi cũng muốn ăn?” Dừng một chút lại đắc ýnói: “Không cho!”

Khóe miệng Cốc Quân Tinh giật giật, không rõ cảm giác dương dương tự đắc của nàng từ đâu mà có, thấy nàng vẫn say sưa ăn uống thì liền nảy sinh suynghĩ đả kích: “Mấy thứ này mỗi thứ đều trông có vẻ hết sức tầm thường,nhưng tất cả lại đều là loại trân quý khó tìm ở lục giới. Sự sủng ái của Lạc Thủy Thượng Thần kia cũng không ít. Nàng bị ta bắt cóc đến đây cũng đã gần cả tháng rồi mà vẫn không thấy y đến tìm, lẽ nào thật sự chỉ làmột sủng vật nhỏ? Cũng lười bận tâm đi tìm, nếu y còn giúp nàng tắm rửa, đút nàng ăn cơm, giam giữ nàng, chậc chạc, chính là càng giống hơn.”

Cốc Quân Tinh thấy Duyệt Nhi trong nháy mắt biểu tình ủ rũ, đôi mắt to tròn đều là nét bi thương, ngay cả hai lỗ tai nho nhỏ cũng cụp xuống, miệngmím thành một đường thì trong lòng thế nhưng lại cực kỳ sảng khoái,không ngờ chỉ một lời như vậy đã đả kích nàng đến vậy. Nhưng y khôngbiết, y đã nói trúng tâm sự trong lòng Duyệt Nhi, giúp nàng tắm rửa, đút nàng ăn, không thích nàng chạy ra ngoài, hiện giờ đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đến tìm nàng. Rõ ràng bản thân là thú cưng bị thất lạc! Nhìnthấy trước mắt là những món mà mình bình thường vẫn thích nhất, DuyệtNhi lần đầu tiên không hề có cảm giác thèm ăn, ngơ ngẩn nhớ đến KhanhLan và Doanh Châu Tiên chủ.

Cốc Quân Tinh không biết bản thân vì sao lại nảy sinh suy nghĩ biến tháinhư vậy, chính là không muốn thấy nàng vui vẻ, nàng vừa thả lỏng mộtchút liền nói vài ba lời kích động nàng. Cả tháng nay hành vi như vậy đã trở thành một thú vui. Thấy sắc mặt Duyệt Nhi ảm đạm, trong lòng y càng thích thú, nói: “Cả tháng nay, hai thế lực lớn của Tiên giới là BồngLai và Doanh Châu gần như đã muốn lật tung Ô Điệp Châu, còn có người của Nam Hải và Đông Hải, chậc chậc, nàng không nhìn thấy được a, hai vịTiên Chủ đó cùng với Nam Hải Nhị Vương tử hiện giờ còn đang tra xét khắp nơi của Ô Điệp Châu. Nàng đích thực đúng với lời đồn bên ngoài, DoanhChâu tiên chủ Ôn Chi Hàn, Bồng Lai Tiên chủ Hoa Tuyên Tịch, Nam Hải Nhịvương tử Long Chỉ Thủy, còn có Đạp Vũ Thượng Thần trong truyền thuyết,thêm tên phế vật Sở Từ, đương nhiên còn cả Lạc Thủy Thượng Thần, nhóccon, không ngờ bản lĩnh mê hoặc nam nhân của nàng không hề nhỏ.”

Duyệt Nhi giận dữ: “Ta không có! Ôn Chi Hàn là bạn của ta, Hoa Tuyên Tịch làthủ hạ của ta, Chỉ Thủy là ca ca ta, Đạp Vũ là sư phụ ta, còn Sở Từ thìmuốn báo ân cứu mạng của ta. Ngươi đừng có ngậm máu phun người!” Rõ ràng không có, nàng làm gì lại quá quắt như lời đồn bên ngoài, nàng chẳngqua chỉ là được Tức Mặc Ly sủng ái thôi liền thu hút nhiều thị phi đếnvậy, nhưng mà, sự sủng ái đó hiện giờ xem ra cũng chỉ là quan tâm đốivới thú cưng. Nhưng rất rõ ràng, chỉ có một mình Duyệt Nhi nghĩ như vậy mà thôi, toàn bộ Ô Điệp Châu và Tiên giới, không biết là ai cố tình xúi giục, hiện giờ đâu đâu cũng lan truyền tin đồn này, nhưng không thểkhông nói, mấy vị đó đích thực cũng có chút sủng ái yêu chiều Duyệt Nhi.

Cả tháng nay Cốc Quân Tinh bị vây khốn trong Ô Điệp Châu, ở Ô Điệp Nhaisớm đã có không ít người canh giữ, y đương nhiên không thể thoát ra,trong lòng từ trước đã phiền bực vô cùng, hiện giờ đấu khẩu với DuyệtNhi, thật sự rất vui, liền cười nói: “Sao vậy? Lạc Thủy Thượng Thần kiađâu? Chột dạ rồi à?”

Lỗ tai nhỏ của Duyệt Nhi dựng dậy, đôi mắt to màu hổ phách ngập tràn lửa giận, giống như một cô hổ nhỏ đang chuẩn bị chiến đấu, cực kỳ đáng yêu, nhưng giọng nói vẫn mềm mại ngọt ngào như thế, một chút uy hiếp cũngkhông có: “Ta không có chột dạ, ta thích chàng!” Lần trước nói chuyệnvới Cửu Kiếm và Khổng Tước, nàng vẫn luôn để tâm suy nghĩ, hiện giờ đãxác định được. Nàng thích ngây ngốc ở bên cạnh Tức Mặc Ly, thích y cưngchiều nàng, thích trò chuyện cùng y, dù gì thì chỉ cần có y bên cạnh,nàng liền cảm thấy rất vui vẻ cũng như rất an lòng.

Lúc này Cốc Quân Tinh lại có chút kinh ngạc, nhìn Duyệt Nhi một tiểu cônương dường như chỉ biết ăn rồi ngủ, y bắt nàng cũng không thấy nàng cóphản ứng dữ dội gì, rõ ràng là một kẻ vô tư vô lự, chuyện gì cũng khôngđể tâm, nói rõ hơn thì chính là một chút lương tâm cũng không có, đámngười bên ngoài suýt nữa thì tung trời lật đất, nàng vẫn còn ở đây ănngon ngủ say, nếu như không phải y thỉnh thoảng đả kích nàng một chút, y thật sẽ nghi ngờ tiểu cô nương này liệu có phải hoàn toàn không có tình cảm gì hay không. Hiện giờ nghe thấy Duyệt Nhi nói thích Tức Mặc Ly,lại nhớ đến lời nói ban nãy, liền biết được nàng khó chịu rõ ràng là vìchuyện Tức Mặc Ly xem nàng như thú cưng.

Duyệt Nhi nói xong lời này thì nhoài người nằm bò lên bàn, không nói gì nữa,cũng không biết đang nghĩ gì. Cốc Quân Tinh im lặng hết nửa ngày, khôngthấy nàng nói gì, nghĩ thấy tiểu cô nương này không phải là khóc rồichứ, tiếc rằng khi y đến gần dùng linh thức thăm dò lại phát hiệnDuyệt Nhi đang ngủ say sưa, thiếu điều sắp chảy nước miếng. Trong lòngCốc Quân Tinh càng không biết làm sao, thật sự là một kẻ vô lương tâm,còn cho rằng nàng hiện giờ đang đau lòng, không ngờ tới lúc này mà còncó thể ngủ được.

Cốc Quân Tinh có chút phiền muộn, đã truyền tin tức cho Sở Từ, nhưng khôngbiết thằng nhãi đó liệu có thể nhận được không, bản thân bị vây hãmtrong Ô Điệp Châu đích thực là đã không còn cách nào. Xoay người bướcđi, vừa đến cửa thì ngừng lại một chút, bất đắc dĩ quay người lại thitriển pháp thuật, đem Duyệt Nhi lơ lửng trong không trung đưa về trênchiếc giường bên trong viện. Làm xong thì trong lòng lại không khỏi âmthầm khinh bỉ bản thân, nào có kẻ bắt cóc người khác mà chính mình còndâng tràn tâm tình yêu thương của phụ thân?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.