Đợi sau khi Khổng Tước và Thất Mệnh xuất hiện, Hoa Tuyên Tịch mới cáo từquay trở về Bồng Lai, Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi chuẩn bị bay đến Ô ĐiệpChâu, chỉ còn lại Ôn Chi Hàn đứng giữa chừng không, nhìn không ra đượcbiểu cảm gì, thân ảnh cao ráo dưới khung cảnh núi non trùng điệp củaDoanh Châu khiến bóng dáng y rõ ràng trông có chút cô tịch. Duyệt Nhi ởtrong ngực Tức Mặc Ly động đậy, cuối cùng vẫn nhảy xuống, chạy lại vàibước, kéo kéo tay áo Ôn Chi Hàn để y đến gần một chút.Trên gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ trịnh trọng: “Chi Hàn, ta hỏi ngươi một vấn đề.”
Ôn Chi Hàn chỉ chăm chú nhìn nàng: “Được.” Duyệt Nhi ngập ngừng trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “Ngươi đối với ta nhất kiến chung tình? Nhưng saolại có cảm giác đó?”
Ôn Chi Hàn ngẩn người, không ngờ nàng lại hỏi vấn đề này, ngẫm nghĩ, tình ý trong mắt càng nồng đậm, nói: “Duyệt Nhi, có thể trên thế gian này rấtít người tin rằng có loại cảm tình đến một cách mau chóng, cũng rất ítngười tin có loại cảm tình không cách nào hiểu được, ai cũng đều khôngthể vô duyên vô cớ đối xử tốt với một người. Nhất kiến chung tình, nếunhư nàng chưa từng trải qua thì việc này ai lại có thể giải thích rõràng được chứ? Ánh mắt đầu tiên trông thấy nàng, liền cảm giác được đóchính là nàng mà thôi.”
Duyệt Nhi gật gật đầu, lại hỏi: “Vậy ngươi có xem ta là một con hổ nhỏkhông?” Ôn Chi Hàn nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng, cuối cùng nhịn khôngđược, vân vê lỗ tai be bé:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063885/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.