Trải qua mấy canh giờ, buồn phiền trong lòng Duyệt Nhi sớm không biết đã bịgió cuốn đến nơi nào. Hít sâu một hơi, kinh ngạc nói: “Nơi này thơmquá?” Những nơi đi qua trước đây cũng không có mùi hương này.
Ôn Chi Hàn ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy hứng thú của nàng, cườinói: “Bên dưới là Trích Nguyệt Sơn, là tòa tiên sơn đẹp nhất của DoanhChâu chúng ta, Duyệt Nhi có muốn xuống dưới nghỉ ngơi?” Vì mẫu thânmình, Ôn Chi Hàn vốn dĩ không muốn dẫn Duyệt Nhi tới đó, bất quá doNguyệt Nhi thích, đương nhiên muốn đáp xuống đi dạo một phen.
Duyệt Nhi gật gật đầu, siết chặt tay áo Ôn Chi Hàn, theo y hạ xuống.
Đáp xuống bên trên một cây cầu gỗ nhỏ, bàn tay nhỏ nhắn của Duyệt Nhi nhẹnhàng lướt qua lan can cầu, cảm nhận được hoa văn bên dưới tinh xảo vôcùng: “Bên trên khắc gì vậy?”
Ôn Chi Hàn nói: “Là một loại hoa cỏ khá đẹp mắt.” Duyệt Nhi gật đầu, thởdài: “Doanh Châu các người quả thật là nhiều tiền nha, bị ta đốt hếtmười mấy sản nghiệp mà mắt cũng không hề chớp, hiện giờ chỉ một cây cầunhỏ ở đại một tiên sơn nào đó cũng tinh xảo đến vậy.”
Khóe môi Ôn Chi Hàn co rút, kính thưa Duyệt Nhi cô nương, chúng ta khôngphải là không hề chớp mắt, mà vốn dĩ là vì đã hết cách đối với cô. Lạinói, yến tiệc sinh thần lần này cũng là một việc trọng đại, sư phụ y vốn chẳng có tinh lực đâu mà trêu chọc vị tiểu tổ tông này. Y bất đắc dĩcười nói: “Có chút ít gia sản thôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063878/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.