Túy Tiên Thành, Tô Nhục Nhục tửu lâu.
Giữa trưa là lúc tửu lâu bận rộn nhất, lúc này trong Tô Nhục Nhục tửu lâutựa hồ không còn chỗ ngồi, tiểu nhị bận rộn như con thoi chạy qua chạylại giữa những vị khách quần áo chỉnh tề, rõ ràng khách rất đông, cóchút rối ren. Ở cái bàn nhỏ trong góc có một nam tử áo trắng đang ngồi,tướng mạo chẳng có gì xuất chúng, nhưng các tiên nhân chỉ cần nhìn lướtqua y cũng nhịn không được dừng ánh mắt trên người y. Chỉ vì toàn thânnam tử kia tỏa ra khí chất nhẹ nhàng tao nhã vô song, vừa xa cách lạivừa tôn quý, chỉ liếc sơ qua cũng biết nam tử này đang dùng pháp thuậtche giấu tướng mạo thật của mình.
Ngồi trong lòng nam tử kia là một tiểu cô nương, trên mái tóc đen hãy cònhai lỗ tai màu tím chưa biến hóa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, trêntrán đeo một khối tử ngọc óng ánh, một đôi mắt thật to, cái miệng nhỏnhắn mím chặt, rất là đáng yêu.
Một luồng khí lạnh tràn ngập toàn thân, các tiên nhân vốn đang nhìn về phía bọn họ có chút kinh hãi, lập tức dời tầm mắt, thầm than mình thật thấtlễ, lại nhìn hai người kia đến si mê như thế, chẳng trách người ta bấtmãn.
“Duyệt Nhi......” Giọng nói tựa như suối trong chảy qua đá ngọc, DuyệtNhi nghe thấy thì hai lỗ tai run run, cái miệng nhỏ nhắn tiếp tục mímlại, hừ một tiếng quay đầu đi.
Tức Mặc Ly chẳng biết làm sao, đành nói: “Mới ba mươi năm mà thôi, huống hồ hiện giờ tu vi của nàng tăng rất nhiều......”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063873/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.