Tức Mặc Ly gật đầu, ôm Duyệt Nhi chậm rãi rời đi.
Đông Hải thái tử nhìn bóng dáng Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi rời đi, thầm thở dài một tiếng, khí chất tao nhã như vậy, nam tử dung mạo cử chỉ như vậy,tiểu cô nương trong lòng phấn điêu ngọc mài đáng yêu hồn nhiên, haingười ở cùng nhau thấy thế nào cũng ấm áp hài hòa. Mà y và Kha Mộ Thanh, dây dưa ân oán như thế, làm sao có thể buông tay, làm sao có thể chấmdứt.
“Mộ Thanh...... Mộ Thanh......” Cái tên vẫn luôn quấn chặt trong môi lưỡi, lúc gọi ra vừa thâm tình vừa dịu dàng.
Nét mặt sau lớp mặt nạ của Kha Mộ Thanh rất phức tạp: “Làm sao biết là ta?” Y rõ ràng đã muốn thay đổi trang phục, đeo mặt nạ, ngay cả hơi thở cũng che giấu rồi.
Đông Hải thái tử bất đắc dĩ cười: “Trên đời này, không ai hiểu rõ ngươi hơn ta......”
Kha Mộ Thanh đưa tay tháo mặt nạ xuống, ngồi bên giường Đông Hải thái tử:“Vết thương đã khỏi hẳn chưa?” Đông Hải thái tử nằm ở trên giường, nói:“Mộ Thanh, cứ gọi ta như trước đi.”
Kha Mộ Thanh gật đầu: “Dung Thời.”
Hai người yên lặng đối diện nhau, trong lòng muôn vàn vấn đề không biếtgiải quyết thế nào, tất cả vướng mắc, lại không biết làm sao nói ramiệng.
Mà bên này, Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi chậm rãi đi dạo trong cung điện củathái tử, đi đến dưới một tàng cây san hô thì dừng lại, nghi ngờ nângkhuôn mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi đối diện với mình, nói: “Duyệt Nhi,trong năm mươi năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/2063865/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.