Kinh Thủy Cư.
Duyệt Nhi buồn chán nằm bò trên bàn ngọc thạch, hai tai ủ rũ cụp xuống cụpxuống. Mái tóc đen nhánh chỉ đơn giản dùng một sợi lông vũ đỏ rực nhưlửa gọn gàng cột lên, vừa nhẹ nhàng vừa đáng yêu.
Đạp Vũ bất đắc dĩ nhìn tiểu ái đồ uể oải trước mắt.
“Tiểu ái đồ…”
“Hừm.”
“Có chuyện không vui thì nói với sư phụ.”
Đôi tai nhỏ xinh của Duyệt Nhi lập tức dựng thẳng lên: “Con muốn ra ngoài chơi.”
Cánh tay phe phẩy quạt của Đạp Vũ dừng lại: “Vết sẹo lành rồi liền quên đau.”
Duyệt Nhi không nói, hai lỗ tai be bé cụp xuống, đôi mắt to tròn màu hổ phách trông mong nhìn Đạp Vũ Thượng Thần, hơi nước ngập tràn… ….
Đạp Vũ nở nụ cười dịu dàng: “Vì nghĩ đến an nguy của con, bất luận thế nào sư phụ cũng không đồng ý.”
Duyệt Nhi không nói, đôi mắt to tròn màu hổ phách trông mong nhìn Đạp Vũ Thượng Thần, hơi nước mịt mờ… …
Đạp Vũ: “… …”
Một lúc sau, vị thượng thần nào đó: “Tiểu ái đồ, dáng vẻ con thế này sẽ làm hỏng đôi mắt đáng yêu của mình đấy.”
Sau nửa nén hương, vị thượng thần nào đó cắn răng: “Nghe nói Tam công chúacủa Tây Hải Long Vương và Thái tử của Đông Hải Long Vương hôm nay thànhthân, vốn dĩ vi sư không muốn đi, ngặt nỗi thịnh tình khó chối từ, chibằng tiểu ái đồ đi cùng với vi sư một chuyến?”
Đôi tai của Duyệt Nhi liền hưng phấn dựng thẳng, đôi mày cong cong, uyểnchuyển mềm mại cất giọng: “Con chính là biết Đạp Vũ sư phụ tốt nhất.”
Đạp Vũ: “…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/125408/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.