Duyệt Nhi vừa hoảng vừa sợ, trong lòng thầm gọi Tức Mặc Ly đến cứu nàng. Trong lúc hoảng loạn, đôi mắt to tròn màuhổ phách đã bắt đầu ầng ậng nước.
Sở Từ ngẩn người, không nghĩ chỉ một câu nói của mình đã dọa nàng sợ đến vậy, thấy nàng rất nhanh sẽ bật khóc, vừa nghĩ liền thả tay ra.
“Bịch” một tiếng, con hổ nhỏ màu tím bên dưới cánh đã chẳng thấy đâu.Dưới tay hắn là một tiểu cô nương, dáng vẻ tầm mười lăm mười sáu tuổi,gương mặt trắng tuyết như trẻ sơ sinh, đôi mắt to tròn màu hổ phách,chiếc mũi và miệng xinh xắn. Lúc này trong đôi mắt đã long lanh lệ,giọng nói căng thẳng cầu xin: “Ta, ta hóa thành người rồi, không phải là một con hổ nhỏ nữa, ngươi cũng không thể nướng lên ăn.”
Trong ấn tượng của nàng, Tức Mặc Ly chưa từng đút loại thịt nào giốngnhư người cho nàng ăn, vì vậy trong lúc cấp bách chợt nhanh trí, lập tức hóa thành hình người.
Sở Từ nhìn dáng vẻ của con hổ nhỏ màu tím này, trong lòng thật sự muốncười lớn vài tiếng, con hổ nhỏ này dễ thương quá đi! Không nghĩ Tiêngiới thế nhưng vẫn còn sinh vật đáng yêu thế này. Tiếc là, hiện giờ hắnbị thương, không dễ gì hóa về hình người để cười lớn mấy tiếng.
Sở Từ nâng cánh, kế đó quan sát thân thể tuyết trắng hiển lộ dưới ánhnắng của buổi hoàng hôn, da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, thân hìnhmảnh khảnh bị dọa sợ đến độ khe khẽ run run. Ánh mắt Sở Từ sau khi nhìnđến nơi nào đó cơ hồ lập tức dời đi, hướng sang nơi khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-om-con-ho-nho-nha-ngai-ve/125397/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.