Đúng vào năm ấy tuyết rơi Nam Hải, ta đứng ở cửa cốc, cười với sưhuynh: “Trăm ngàn năm chưa từng thấy qua bông tuyết rơi trên gò má, thìra lạnh thấu như vậy “.
Huynh ấy mặc áo xanh, nhìn thứ trắng phaurơi mà gật đầu kể với ta, năm đó mẹ của huynh buông tay huynh bỏ đi trời cũng nổi gió, bông tuyết như lông ngỗng vô tình làm ướt đẫm khuôn mặtnhỏ nhắn của huynh ấy.
Cho nên huynh ấy ghét ta, đơn giản là vì tên của ta là Tuyết Nhứ.
Ta không dám đến gần sư huynh, sợ huynh ấy thấy ta, gọi tên ta sẽ gợi lênchuyện ngày xưa mẫu thân bỏ rơi huynh ấy. Ban đêm về nghỉ khóa tráisương phòng, chỉ có thể xa xa theo sát phía sau huynh từng bước một,không để huynh ấy che chở ta.
Ta có nghe huynh ấy kể sẽ có sóibiển ẩn hiện cắn đứt ngón tay của các cô gái. Đúng là ta sợ sói biển, nó từng ngậm mất chú thỏ nhỏ mà ta từng thương yêu nhất, chỉ còn lại mộthàng vết máu dưới góc tường, làm ta buồn bực khóc cả nửa ngày.
Nghĩ tới chú thỏ nhỏ, ta liền níu chặt đạo bào muốn đi giết đám sói biển kia.
Sư huynh đi trước ta bỗng nhiên dừng chân, quay người thì bắt gặp bộ dạngcăm phẫn của ta: “A nhứ, vì sao gần đây muội không cùng đi với huynh?”
Ta hốt hoảng lấy cớ : “Muội, muội có kế hoạch đi giết sói biển báo thù cho con thỏ nhỏ .”
Sư huynh à một tiếng, khẽ cong môi, đưa tay gọi ta, trong bóng đêm đạo cốc u
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-than-ngai-ha-luu/3198316/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.